CHƯƠNG
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là chuyện giữa hai mẹ con, thế nên anh nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi đầu, bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhâm nhi.
Sau khi bữa sáng kết thúc, hai người dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ tới trường, rồi đưa Tống Vy tới công ty, xong xuôi mới lái xe tới tập đoàn Đường Thị.
“Vy Vy, có tin vui!” Tống Vy vừa mới tới cổng công ty, Giang Hạ đã nghênh đón cô với vẻ mặt hưng phấn.
Tống Vy buông túi trên vai xuống, tò mò hỏi: “Tin gì vui?”
“Chuyện nâng đỡ đấy!” Giang Hạ mừng rỡ khoa chân múa tay: “Lần trước không phải đã nói, nhà nước muốn nâng đỡ một công ty thời trang, giúp nhãn hiệu này sản xuất hàng cao cấp sao?”
Nghe tới đây, đôi mắt Tống Vy sáng lên, nắm lấy tay cô ấy: “Giang Hạ, chúng ta được chọn à?”
“Cũng xem là vậy.” Giang Hạ gật đầu: “Có điều chỉ là người được đề cử thôi.”
“Người được đề cử cũng không tồi.” Tống Vy kích động nắm tay lại: “Có thể được đề cử, chứng tỏ chúng ta đã được nhà nước để mắt đến rồi.”
Doanh nghiệp được nhà nước coi trọng thì nhà nước thường bật đèn xanh cho doanh nghiệp đó.
Sau này, con đường phát triển sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Giang Hạ cũng biết điểm này, gãi gãi mái tóc ngắn: “Tuy nói là vậy, nhưng lần này nhà trước nhìn trúng khá nhiều công ty thời trang.”
“Ồ?” Sự kích động trong lòng Tống Vy dần giảm xuống, khuôn mặt nhỏ cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Có bao nhiêu công ty?”
“Khoảng hai mươi mấy công ty, đều được đề cử.” Giang Hạ nhún vai.
Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Hai mươi mấy công ty, tương đối cạnh tranh đấy. Xem ra nhà nước sẽ tổ chức một cuộc thi để quyết định đối tượng nâng đỡ cuối cùng.”
“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế.” Giang Hạ gật đầu, sau đó lại thở dài mấy hơi, có chút lo lắng nói: “Có điều, phía trên vẫn chưa thông báo tin tức liên quan tới cuộc thi. Tớ sẽ liên tục để ý, hy vọng cuối cùng chúng ta có thể thắng.”
Tống Vy khoác vai cô ấy: “Được rồi, đừng lo lắng! Mặc kệ cuối cùng kết quả có ra sao, chúng ta cũng không tổn thất gì. Chúng ta có thể là công ty được đề cử, chứng tỏ nhà nước cũng muốn bồi dưỡng chúng ta, thế nên dù chúng ta không giành được vị trí nhãn hiệu được nâng đỡ, nhà nước cũng sẽ mang tới lợi ích cho chúng ta.”
“Nói cũng phải.” Giang Hạ cong khóe môi, mỉm cười.
Nhưng một giây sau, cô ấy lại nhớ tới gì đó, cắn môi nói: “Vy Vy, ngày kia tớ muốn ra nước ngoài một chuyến, giai đoạn trị liệu đầu tiên của Kiều Phàm đã hoàn tất, tớ muốn tới thăm anh ấy.”
“Đi đi.” Tống Vy biết Giang Hạ có lòng với Kiều Phàm, đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn cổ vũ Giang Hạ đi.
Dù sao thì giữa bạn thân và Kiều Phàm có quá nhiều hiểu lầm, cô hy vọng họ hóa giải hiểu lầm, có thể ở bên nhau. Trong chuyện này không đơn giản là sự ủng hộ với Giang Hạ mà còn có tâm tư riêng của cô nữa.
Nếu Kiều Phàm và Giang Hạ thật sự ở bên nhau, vậy thì cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì tình cảm của Kiều Phàm đối với cô khiến cô cảm thấy rất nặng nề, cũng cảm thấy có lỗi với Giang Hạ.
“Cảm ơn, Vy Vy.” Giang Hạ không biết suy nghĩ trong lòng Tống Vy, thấy cô đồng ý thì mỉm cười ôm lấy cô.
Tống Vy tươi cười đẩy Giang Hạ ra: “Được rồi được rồi, làm việc trước đi, chiều nay tớ phải về sớm hai tiếng.”