CHƯƠNG
“Sao thế?” Giang Hạ tò mò hỏi.
“Mẹ tớ về rồi, ra sân bay đón.” Tống Vy khẽ cười.
“Hóa ra là thế.” Giang Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Rất nhanh, thời gian thấm thoắt qua đi.
Tới buổi chiều, Tống Vy rời khỏi công ty, lái xe tới sân bay đón Lưu Mộng.
Cô tới rất đúng giờ, vừa tới sân bay chưa được mấy phút, máy bay của Lưu Mộng đã hạ cánh.
Ngay sau đó, Lưu Mộng mặc nguyên bộ đồ đen, đeo kính râm, đẩy hành lý từ lối đi ra, từ xa đã thấy Tống Vy trong đám đông.
Dù sao thì ngoại hình của Tống Vy cũng thật sự quá bắt mắt, những người đi qua xung quanh đều thường ngoái nhìn cô, thậm chí có vài người trẻ tuổi còn lấy điện thoại ra chụp trộm cô.
Chuyện này Tống Vy đều biết nhưng cũng không để ý, mỉm cười mặc kệ họ, vì cô cũng quen rồi.
“Con gái.” Lưu Mộng ra khỏi lối đi, thốt lên với Tống Vy.
Nghe được tiếng bà, Tống Vy quay đầu nhìn lại, giẫm đôi giày cao gót chạy tới: “Mẹ!”
Hai mẹ con ôm nhau, hồi lâu mới tách ra.
Lưu Mộng tháo mắt kính cài ở cổ áo, sau đó ôm lấy mặt Tống Vy, quan sát tỉ mỉ, ngạc nhiên nói: “Con gái, không ngờ con không gầy mà còn béo ra nữa!”
Khóe miệng Tống Vy run rẩy.
So với lần trước khi Lưu Mộng rời đi, đúng là cô có béo lên một chút, có điều không quá rõ ràng.
Nghĩ cũng phải, dì Vương ngày nào cũng làm đủ các loại đồ ăn, sao cô có thể không béo lên được.
“Được rồi mẹ, chúng ta lên xe trước đi.” Tống Vy kéo hành lý của Lưu Mộng tới, tay kia khoác lấy tay bà, dẫn bà ra ngoài sân bay.
Nửa tiếng sau, tới chung cư.
Tống Vy lấy thẻ chìa khóa rồi mở cửa ra.
Lưu Mộng xách vali đi theo phía sau cô vào nhà.
Vừa vào, Lưu Mộng đã cảm thấy kỳ lạ, nheo mắt lại, đánh giá xung quanh, cuối cùng dùng tay miết qua tủ giày một cái.
Lớp bụi dày đặc phủ kín một đốt ngón tay của Lưu Mộng, đen kịt.
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Lưu Mộng trầm mặt xuống, gạt bụi trên tay đi: “Con gái, con chuyển nhà rồi à?”
Tống Vy thừa biết mình đưa bà tới sẽ gặp phải chuyện gì. Cô cúi đầu, có chút chột dạ “vâng” một tiếng.
“Con chuyển đi đâu vậy?” Lưu Mộng nhìn Tống Vy hỏi: “Đang yên đang lành, sao con lại chuyển nhà? Còn nữa, nếu đã chuyển nhà, con không đưa mẹ tới nhà mới của con mà lại tới đây. Sao thế? Nhà mới của con không chào đón mẹ à, hay là không ở được?”
Mấy câu hỏi liên tiếp của bà khiến Tống Vy càng thêm chột dạ, cúi đầu càng thấp hơn: “Không phải đâu mẹ, con… con chuyển tới chỗ bạn trai.”
“Cái gì?” Lưu Mộng trước hết là sửng sốt, sau đó ngạc nhiên há hốc mồm: “Bạn trai?”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu.
Lưu Mộng mừng rỡ: “Con gái, con có bạn trai từ khi nào thế? Sao không nói với mẹ? Còn nữa, bạn trai con có quý Hải Dương với Dĩnh Nhi không? Mẹ nói này, nếu cậu ta không thích Hải Dương và Dĩnh Nhi thì con không thể ở bên cậu ta được, cũng không được vì cậu ta mà lạnh nhạt với Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu.”