CHƯƠNG
“Bà ngoại.” Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng ngoan ngoãn cất tiếng gọi.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy, như muốn gọi một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lưu Mộng hoàn hồn, xoa đầu Tống Hải Dương: “Cuối cùng các con cũng tới.”
“Để mẹ đợi lâu rồi ạ.” Tống Vy mỉm cười.
“Không có, mẹ cũng vừa mới tới thôi.” Lưu Mộng trả lời, sau đó nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt lập tức trầm xuống: “Sao hả? Gặp rồi cũng không chào luôn à?”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Chào bác gái ạ.”
Lúc này Lưu Mộng mới hài lòng hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng tiệc.
Tống Vy bế Tống Dĩnh Nhi khỏi vòng tay Đường Hạo Tuấn, đặt xuống đất.
Hai anh em dắt tay nhau vào.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vẫn chưa đi, đứng ở ngoài cửa.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Hình như mẹ em không thích anh à?”
Nghe vậy, ánh mắt Tống Vy lóe lên chút thổn thức, lướt qua một thoáng rồi lại mỉm cười: “Sao có thể chứ, chắc anh nhìn nhầm rồi.”
“Anh không nhìn nhầm đâu, thái độ của bà ấy đối với anh còn lạnh nhạt hơn trước nhiều.” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu nhìn cô.
Tống Vy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lập tức không nói dối được nữa, thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, em thừa nhận, mẹ em đúng là… có ý kiến với anh.”
Chứng thực được suy đoán của bản thân, trong lòng Đường Hạo Tuấn bỗng căng thẳng, sắc mặt cũng trầm xuống nhiều: “Vì sao?”
Anh đã làm chuyện gì khiến Lưu Mộng không thích sao?
“Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì Trần Nhã Nhã.” Tống Vy nhìn anh trả lời.
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại, lập tức hiểu ra tất cả, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Anh xin lỗi.”
Tống Vy khẽ cười: “Được rồi, đã qua cả rồi, hơn nữa cũng đâu phải anh sai, anh xin lỗi cái gì, muốn trách thì trách Trần Nhã Nhã đầu óc mê muội đó.”
Đang nói thì giọng nói thúc giục của Lưu Mộng truyền tới từ trong phòng: “Hai đứa vẫn ở bên ngoài làm gì thế, còn không mau vào đi?”
“Tới đây ạ.” Nghe vậy, Tống Vy lập tức đáp với vào phòng tiệc, sau đó kéo tay Đường Hạo Tuấn: “Đi thôi, mẹ em gọi rồi kia.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói gì, đi vào cùng cô.
Vào trong, nhớ tới lời Trình Hiệp, Đường Hạo Tuấn đưa mấy túi quà trên tay cho Lưu Mộng: “Bác gái, đây là chút quà tặng bác ạ, hy vọng bác sẽ thích.”
Nhìn mấy chiếc túi in logo hàng cao cấp, Lưu Mộng hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt dần dịu xuống, đưa tay nhận lấy: “Nể tấm lòng của cháu, đồ bác xin nhận, cảm ơn nhé.”
Đường Hạo Tuấn nhìn bà nhận quà, trong lòng có chút căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhận quà là chứng tỏ bà đã bước đầu chấp nhận chàng rể tương lai là anh rồi sao?
“Hạo Tuấn, ngồi đi.” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn vẫn đứng bèn kéo ghế ra cho anh.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Tống Vy ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ, gọi đồ ăn chưa ạ?”
“Chưa, đợi các con tới gọi.”
Dứt lời, Lưu Mộng lấy menu đưa cho Tống Vy.