CHƯƠNG
Tống Vy mở ra, gọi vài món Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ thích trước, sau đó gọi thêm mấy món khác rồi gấp menu lại.
Lưu Mộng thấy vậy, nhướng mày nói: “Thế thôi sao? Không cho Hạo Tuấn xem à?”
“Con đã chọn những món Hạo Tuấn thích ăn rồi.” Tống Vy cười đáp.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn dịu dàng hơn hẳn.
Lưu Mộng bĩu môi: “Hai đứa mới ở bên nhau không bao lâu mà con đã hiểu cậu ta như vậy, ngay cả cậu ta thích ăn gì mà con cũng biết?”
Tống Vy vuốt tóc: “Đồ Hạo Tuấn thích ăn ít lắm, chỉ có mấy món thôi, rất dễ nhớ.”
“Cháu thì sao?” Lưu Mộng nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Vy Vy hiểu cháu rõ như vậy, sở thích của cháu đều nhớ kĩ. Cháu thì sao, cháu hiểu Tống Vy bao nhiêu, biết sở thích của nó không?”
“Mẹ, mẹ hỏi những chuyện này làm gì?” Tống Vy kéo Lưu Mộng, muốn lướt qua chủ đề này.
Nhưng Lưu Mộng lại không đồng ý, hất tay cô ra: “Mẹ hỏi những chuyện này là muốn biết cậu ta có thật lòng với con hay không. Hai đứa ở bên nhau, không thể chỉ có con cho đi được. Con hiểu cậu ta, cậu ta cũng phải hiểu con, có qua có lại. Nếu chỉ có con đơn phương, mối quan hệ hai đứa sẽ không còn bình đẳng nữa, hiểu không hả?”
“Con…” Khóe môi Tống Vy run rẩy, lập tức không nói gì nữa, cúi đầu xuống.
Sao cô lại không rõ cơ chứ.
Quan hệ yêu đương không bình đẳng rất bấp bênh, sẽ không đi được lâu dài.
“Thế nên, cháu nhất định phải trả lời bác.” Lưu Mộng lại nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Bác phải biết, rốt cuộc cháu yêu Vy Vy đến nhường nào.”
Tống Vy cũng nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng.
Cô mong chờ anh có thể trả lời.
Cũng lo lắng anh không trả lời được.
Đường Hạo Tuấn có thể nhìn ra được sự bất an trong lòng Tống Vy, đôi môi khẽ cong lên, anh đặt bàn tay lên đỉnh đầu cô, sau đó chậm rãi mở miệng, nói ra từng thứ anh hiểu về cô và sở thích của cô.
Anh càng nói, mắt Tống Vy càng mở to, Lưu Mộng cũng ngạc nhiên chớp mắt lia lịa.
Không ngờ anh thật sự biết, thật sự nói ra được!
Hơn nữa, điều khiến Tống Vy vui nhất là, có những sở thích, ngay cả bản thân cô cũng không chú ý, còn có những động tác nhỏ, bản thân cô cũng không biết, vậy mà anh lại có thể chú ý đến.
“Được rồi, được rồi, thế là được rồi.” Thấy Đường Hạo Tuấn nói nhiều như vậy, Lưu Mộng vội vàng giơ tay ngăn lại: “Cháu nói đủ nhiều rồi, bác tin cháu, đúng là cháu rất yêu Vu Vy. Nhưng mà!”
Một câu nhưng khiến cõi lòng Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lại thấp thỏm. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Ngay cả hai đứa trẻ cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ba người lớn.
“Mẹ, nhưng gì ạ?” Tống Vy nắm tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ bàn tay cô: “Đừng lo, để bác gái nói.”
Vẻ mặt Lưu Mộng tràn đầy nghiêm túc: “Nhưng mà cháu có thể đảm bảo, Vy Vy ở bên cháu sẽ không gặp phải nguy hiểm giống hai lần trước nữa không?”
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Cháu có thể. Chuyện lần trước đã cảnh tỉnh cháu rồi, cháu sẽ không tái phạm lần thứ hai đâu. Hơn nữa bên cạnh cô ấy và hai đứa trẻ luôn có vệ sĩ cháu sắp xếp, âm thầm bảo vệ.”
“Vệ sĩ?” Tống Vy có chút sửng sốt: “Từ khi nào thế, sao em không biết?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Anh sắp xếp hai lần, lần đầu tiên là trước khi Trần Nhã Nhã bị bắt, sau đó Trần Nhã Nhã bị bắt rồi, anh rút vệ sĩ về, có điều sau lần em bị bắt cóc, anh lại…”
“Đợi một chút!” Lưu Mộng trầm mặt: “Cháu vừa nói Vy Vy bị bắt cóc?”
Thôi xong rồi!
Trong lòng Tống Vy thầm than một tiếng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Đường Hạo Tuấn cũng ý thức được hình như mình đã lỡ lời, nhìn Tống Vy: “Em chưa nói với bác gái à?”
Tống Vy không lên tiếng.