CHƯƠNG
Lưu Mộng vỗ bàn đứng dậy: “Vy Vy, đứng lên!”
Động tác này của bà khiến Tống Vy và hai đứa trẻ giật mình.
Chỉ có Đường Hạo Tuấn là không có phản ứng gì quá lớn, có điều cũng đứng lên cùng Tống Vy.
“Anh, hình như bà ngoại đang giận mẹ, vì sao thế?” Tống Dĩnh Nhi kéo ống tay áo Tống Hải Dương, nhỏ giọng hỏi.
Tống Hải Dương lắc đầu, không trả lời.
Vì cậu bé biết, dù bản thân có trả lời thì Tống Dĩnh Nhi cũng không hiểu cái gì gọi là bắt cóc.
Bà ngoại tức giận đơn giản vì ngay cả chuyện lớn như bắt cóc mà mẹ cũng không nói với bà ngoại.
Quả nhiên, Tống Vy lén ngước mắt nhìn Lưu Mộng, chột dạ nói: “Mẹ…”
“Đừng có gọi mẹ! Mẹ hỏi con, con bị bắt cóc mà sao không nói với mẹ?” Lưu Mộng bực bội trừng mắt nhìn cô.
Đường Hạo Tuấn nghiêng người, chắn trước mặt Tống Vy, đối diện với cơn thịnh nộ của Lưu Mộng: “Bác gái, Vy Vy chỉ không muốn để bác lo lắng thôi ạ.”
“Không muốn để tôi lo lắng nên không nói với tôi? Thế hai đứa có từng nghĩ, ngộ nhỡ con bé thật sự xảy ra chuyện gì thì sao? Tới lúc đó tôi không chỉ lo lắng, mà còn tan nát cõi lòng nữa!” Hốc mắt Lưu Mộng bắt đầu đỏ lên.
Tống Vy nghe được sự run rẩy và sợ hãi trong giọng điệu của bà, cũng biết bản thân đã khiến bà phải sợ, vậy là chủ động bước ra từ phía sau Đường Hạo Tuấn: “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi, mẹ đừng buồn, không phải con vẫn khỏe mạnh sao, là Hạo Tuấn tới kịp thời, ép bọn bắt cóc dừng lại.”
Lưu Mộng lạnh lùng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Là người thích cậu ta bắt cóc con, cậu ta cứu con không phải là chuyện nên làm sao?”
“Không phải đâu mẹ.” Tống Vy lắc đầu, vội vàng giải thích: “Thật sự không phải người thích Hạo Tuấn đâu, lúc đó Trần Nhã Nhã đã bị bắt rồi, là Tống Huy Khanh và kẻ thù của con làm.”
“Tống Huy Khanh?” Lưu Mộng nheo mắt lại, cả người bùng nổ: “Không ngờ Tống Huy Khanh lại bắt tay với người khác bắt cóc con? Sao ông ta dám làm chuyện điên rồ như vậy. Dù ông ta không ưa con thì con cũng là con gái ông ta. Không ngờ ông ta lại ác độc như vậy, hổ dữ cũng không ăn thịt con mà. Ông ta… ông ta…”
Nói tới đây, Lưu Mộng chỉ cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo như sắp ngất đi.
Tống Vy thấy vậy, vội vàng thốt lên: “Mẹ, mẹ sao thế?”
Cô muốn tới đỡ Lưu Mộng.
Có điều Đường Hạo Tuấn đã nhanh hơn một bước, đỡ Lưu Mộng ngồi xuống.
Tống Vy cảm ơn Đường Hạo Tuấn, sau đó đi tới phía sau Lưu Mộng, ấn huyệt thái dương cho bà.
Ngay cả hai đứa nhỏ cũng chạy tới trước mặt Lưu Mộng, lo lắng bóp chân, vỗ ngực giúp bà dễ thở hơn.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Lưu Mộng tốt lên nhiều.
Đường Hạo Tuấn bưng cho bà chén nước.
Bà nhìn thoáng qua, ánh mắt dịu xuống, nhận lấy: “Cảm ơn cháu, Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Lưu Mộng uống ngụm nước, lúc này mới cảm thấy cả người như sống lại, sau đó tỏ ý bảo Tống Vy và hai đứa trẻ không cần ấn nữa.
Tống Vy xác nhận bà không có vấn đề gì mới dẫn hai đứa trẻ trở lại vị trí ngồi xuống.
Lưu Mộng đặt ly nước lên bàn: “Vy Vy, con nói rõ cho mẹ, vì sao Tống Huy Khanh lại bắt cóc con, ông ta liên thủ với ai?”