CHƯƠNG
“Con không biết.” Tống Vy lắc đầu.
Lưu Mộng nhíu mày: “Con không biết?”
Tống Vy vâng một tiếng: “Tống Huy Khanh không có ý bắt cóc con, ông ta chỉ muốn ngăn cản con tới phiên tòa thẩm vấn Tống Huyền thôi. Chỉ là ông ta không ngờ, mấy tên ông ta phái tới ngăn cản con cũng bị người khác mua chuộc, thế nên kẻ bắt cóc con thật sự, không phải Tống Huy Khanh.”
Hóa ra là thế!
Lưu Mộng hừ một tiếng: “Nói thế nào đi nữa thì chuyện này cũng một phần do Tống Huy Khanh, nếu không phải ông ta phái người đi ngăn cản con, nói không chừng con cũng không bị bắt cóc.”
Tống Vy mỉm cười: “Ai biết được chứ? Có điều, con quả thật không biết kẻ bắt cóc đích thực là ai, là nam hay là nữ.”
“Có lẽ Kiều Phàm sẽ biết.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng.
Tống Vy lập tức nhìn anh: “Kiều Phàm?”
Lưu Mộng cũng nghi hoặc không thôi: “Sao còn có liên quan tới Kiều Phàm nữa?”
Đường Hạo Tuấn dịch ghế lại gần: “Em từng nói, kẻ bắt cóc em và kẻ thiêu hủy kho hàng của em có khả năng là cùng một người, thế nên anh điều tra theo manh mối này, phát hiện có dấu vết của Kiều Phàm, tuy không nhiều, nhưng có lẽ anh ta thật sự biết gì đó, vẫn chưa nói cho em.”
“Không đâu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy trở nên nghiêm túc.
Lưu Mộng cũng có chút kinh ngạc.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, hơi không vui: “Em không tin anh à?”
“Không phải.” Tống Vy lập tức lắc đầu: “Em chỉ bất ngờ quá thôi.”
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng nhấp đôi môi mỏng: “Kiều Phàm chưa bao giờ đơn giản, anh đã nói với em ngay từ đầu rồi.”
Tống Vy không thể phản bác.
Đúng vậy, rất lâu trước đây, anh đã nói với cô, Kiều Phàm không đơn giản.
Chỉ là bản thân cô không tin.
“Không được, em phải hỏi Kiều Phàm, hỏi xem rốt cuộc có phải anh ấy biết kẻ nhằm vào em hay không. Vì sao anh ấy phải giấu giếm thay kẻ đó.” Dứt lời, Tống Vy định lấy điện thoại từ trong túi ra.
Đường Hạo Tuấn ấn tay cô xuống: “Vô ích thôi, em hỏi cũng sẽ không nhận được đáp án. Nếu Kiều Phàm thật sự muốn nói với em thì anh ta đã sớm nói với em rồi, nhưng anh ta không hề nói gì, em đoán xem nguyên nhân là vì sao?”
Tống Vy mấp máy, vô thức đáp: “Vì người đó có quan hệ không bình thường với anh ấy?”
Nếu không thì anh ấy sẽ không bao che cho đối phương như vậy.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động: “Có lẽ vậy.”
Đây quả thật là một nguyên nhân.
Nhưng còn có một nguyên nhân khác, chính là có khả năng Kiều Phàm thông đồng với kẻ đó nên mới bao che. Có điều anh nghĩ không cần nói chuyện này ra, nói ra sẽ chỉ càng khiến không khí nặng nề hơn.
Lưu Mộng thấy tâm trạng Tống Vy không tốt, vậy là vỗ tay một cái rồi đổi chủ đề: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Hạo Tuấn, bác còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Bác hỏi đi ạ.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy bàn tay Tống Vy.