CHƯƠNG
“Hả?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Bí mật gì mà không thể nói bây giờ?”
Tống Vy nhẹ nhàng vuốt tóc cười: “Vì em muốn dùng nó làm món quà sinh nhật tặng anh.”
“Vậy sao? Vậy anh sẽ chờ.” Đường Hạo Tuấn bưng ly nước lên uống một ngụm.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.
Khi mấy người ra khỏi nhà hàng thì đã là chín rưỡi tối.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người dắt một đứa trẻ đứng ở bên đường, tạm biệt Lưu Mộng.
Tới khi Lưu Mộng lên taxi, đi về phía xa, một nhà bốn người mới lên xe rời đi.
Ngày hôm sau, đưa hai đứa trẻ tới trường mẫu giáo xong, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lái xe tới cục dân chính.
Đứng ở cửa cục dân chính, Tống Vy đột nhiên không đi nổi.
Đường Hạo Tuấn dừng chân, nghiêng mặt nhìn cô: “Sao thế?”
“Thật sự phải đăng ký kết hôn sao?” Tống Vy cắn môi hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Em muốn đổi ý à?”
“Không, đương nhiên không phải.” Cô vội vàng lắc đầu, xua tay: “Chỉ là em hơi căng thẳng thôi.”
Trước tối qua, họ còn chưa nghĩ gì tới chuyện kết hôn.
Kết quả sau một tối đã sắp sửa đăng ký kết hôn, cô không căng thẳng mới lạ.
Đường Hạo Tuấn nắm tay cô, phát hiện tay cô vừa lạnh vừa ướt, rõ ràng lúc này đang cực kỳ căng thẳng, không khỏi siết mu bàn tay cô: “Không sao, đừng lo lắng, có anh ở đây!”
Nghe được lời này, nội tâm Tống Vy có chút xúc động, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không hiểu sao theo bản năng gật đầu: “Vâng.”
Cảm nhận được Tống Vy thả lỏng hơn một chút, Đường Hạo Tuấn lại cất bước: “Vào thôi.”
Dứt lời, anh nắm tay cô đi vào cổng cục dân chính.
Khoảng nửa tiếng sau.
Hai người một trước một sau ra khỏi cục dân chính.
Đường Hạo Tuấn đi ở phía trước, Tống Vy đi ở phía sau, trong tay còn cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, cả người có chút ngây ngốc: “Em… không ngờ em cứ như vậy mà kết hôn rồi sao?”
Đúng vậy, trong tay cô, chính là giấy chứng nhận kết hôn của cô và Đường Hạo Tuấn.
Rõ ràng chỉ là một quyển sổ nhỏ, nhưng cầm trong tay có cảm giác nặng ngàn cân, khiến cả người cô đều có cảm giác không chân thật.
Đường Hạo Tuấn xoay người lại nhìn Tống Vy: “Đúng, em kết hôn rồi.”
Tống Vy ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngây ngốc: “Em… em cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.”
Nằm mơ?
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Sau đó, anh vươn tay, động tác không nặng không nhẹ nhéo mặt cô.
Tống Vy vẫn có cảm giác hơi đau, hừ một tiếng, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
“Hiện giờ còn cảm thấy như đang mơ không?” Đường Hạo Tuấn buông tay xuống.
Tống Vy lắc đầu: “Không, thế là chúng ta thật sự kết hôn rồi, thật sự là vợ chồng rồi sao?”