CHƯƠNG
Nghĩ vậy, Tống Vy cầm tài liệu vừa rồi lên xem.
Tới giữa trưa, một tin tức đáng kinh ngạc lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng, chủ tịch tập đoàn Đường Thị đã kết hôn.
Nguyên nhân là thế này, có người phát hiện Facebook của chủ tịch tập đoàn Đường Thị nghìn năm không đăng bài, sắp mọc cỏ đến nơi, không ngờ hôm nay lại đăng bài, cũng không nói gì, chỉ chụp một tấm ảnh, trên ảnh là hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Ý tứ đã rất rõ ràng, chính là Đường Hạo Tuấn đã kết hôn!
Và thế là, chủ đề “chủ tịch tập đoàn Đường Thị kết hôn” ngay lập tức đứng đầu hot search.
Tống Vy biết chuyện này là do Giang Hạ tới nói với cô.
Giang Hạ vừa lướt xem bình luận vừa lười nhác nói: “Không ngờ tổng giám đốc Đường lại công khai chuyện kết hôn.”
Tống Vy cũng đồng tình gật đầu: “Tớ cũng không ngờ.”
Giang Hạ liếc mắt nhìn cô: “Cậu là vợ anh ấy mà cậu cũng thấy không ngờ?”
Tống Vy nhún vai.
Đúng là lúc đó cô thấy Đường Hạo Tuấn chụp ảnh, chỉ cho rằng anh muốn giữ làm kỷ niệm thôi, đâu ngờ anh lại đăng công khai lên Facebook.
Dù sao thì anh cũng rất ít khi đăng Facebook.
“Có điều, sao tổng giám đốc Đường không công khai thân phận cậu nhỉ? Hiện giờ trên mạng đều đang suy đoán xem, vợ anh ấy rốt cuộc là ai?” Giang Hạ đưa điện thoại tới trước mặt Tống Vy.
Tống Vy nhìn thoáng qua: “Là tớ bảo anh ấy không công khai đấy.”
“Vì sao?” Giang Hạ thu lại điện thoại, có chút không hiểu.
Tống Vy trợn trắng mắt: “Còn có thể vì sao chứ? Để phóng viên ngày nào cũng vây lấy tớ à?”
Nghe vậy, Giang Hạ lập tức không còn gì để nói, gật gật đầu: “Cũng phải, mấy phóng viên đó cũng phiền phức thật, hơn nữa trước đây cậu còn có scandal với tổng giám đốc Đường, giờ biết hai người kết hôn, những phóng viên đó không hỏi rõ mọi chuyện sẽ tuyệt đối không buông tha.”
“Đúng vậy, thế nên tạm thời không nói, đợi sau khi tổ chức hôn lễ thì công khai sau.” Tống Vy vươn vai một cái.
Giang Hạ chống cằm, đang định nói gì thì đột nhiên điện thoại Tống Vy vang lên, ngắt lời cô ấy.
Tống Vy nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại ra xem, nhìn tên hiển thị bên trên, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
“Ai thế?” Giang Hạ nhận ra sự khác thường của cô, vươn cổ ngó vào nhìn điện thoại của cô.
Thấy màn hình đang không ngừng hiện lên tên Kiều Phàm, vẻ mặt Giang Hạ trở nên ảm đạm: “Là Kiều Phàm gọi tới, nghe đi.”
Cô ấy cong khóe miệng, vẻ mặt rất gượng gạo.
Tống Vy cắn môi: “Hay là…”
Có vẻ biết cô định nói gì, Giang Hạ xua tay cười: “Hay là cái gì, mau nghe đi, chắc Kiều Phàm biết chuyện cậu kết hôn nên gọi điện thoại tới hỏi cậu đấy.”
Giang Hạ nói vậy, Tống Vy cũng không có cách nào, đành phải nghe điện thoại.
Để Giang Hạ có thể cùng nghe, cô mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
“Kiều Phàm.” Tống Vy gọi một tiếng với đầu bên kia điện thoại.
“Vy Vy, tôi thấy bài đăng của tổng giám đốc Đường.” Giọng nói dịu dàng của Kiều Phàm truyền tới: “Em kết hôn rồi à?”