CHƯƠNG
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
“Hóa ra là thật, tôi còn tưởng mình đoán sai cơ.” Kiều Phàm mỉm cười, mắt kính phản chiếu ánh sáng, che đi biểu cảm trong ánh mắt, khiến người ta không thể thấy rõ.
Sau đó, anh ta lại đẩy mắt kính: “Vậy thì chúc mừng em, Vy Vy.”
Tống Vy không biết hiện giờ Kiều Phàm có phản ứng như thế nào, gật đầu cười: “Cảm ơn.”
Nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Tống Vy và Kiều Phàm, Giang Hạ bèn dùng khẩu hình nói với Tống Vy: “Thấy chưa, tớ đã nói là anh ấy hỏi cậu chuyện kết hôn mà.”
Tống Vy không để ý tới cô ấy, mà quay sang hỏi bệnh tình của Kiều Phàm.
Kiều Phàm không trả lời, đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng xấu hổ của một cô gái: “Bác sĩ Kiều, tôi lại tới rồi.”
Nghe được giọng nói này, đôi mắt Giang Hạ chợt chấn động, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Tống Vy cũng nhận ra chủ nhân giọng nói này, chính là cô Annie của gia tộc Hill.
Không ngờ Annie đã thật sự tự mình tìm thấy được Kiều Phàm, còn đuổi tới tận nơi nữa.
“Giang Hạ…” Tống Vy hơi lo lắng nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ không đáp lại, cúi đầu khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Không còn cách nào, Tống Vy chỉ đành nhìn điện thoại trên bàn, hỏi Kiều Phàm: “Kiều Phàm, sao cô Annie lại ở chỗ anh?”
Kiều Phàm nhìn Annie đang múc bát canh trong hộp giữ nhiệt, ánh mắt không rõ ý tứ nói: “Cô ấy tới thăm tôi, được rồi Vy Vy, không nói với em nữa, để sau nói tiếp nhé.”
Dứt lời, anh ta ngắt điện thoại.
Tống Vy vốn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng thấy giao diện đã nhảy về màn hình chính, cũng chỉ có thể nuốt lại câu hỏi.
Giang Hạ nắm chặt lòng bàn tay: “Vy Vy, cậu vừa nói giọng nữ kia là Annie, cậu quen cô ta à?”
Khóe môi Tống Vy run rẩy, không biết giải thích thế nào cả, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Biết, nhưng mà không quen lắm, lần trước Kiều Phàm dẫn tớ đến tham gia hôn lễ có quen biết, chính là cô hai của gia tộc Hill.”
“Hóa ra là cô ta!” Giang Hạ thở dài: “Tớ từng nghe nói tới cô ta, nhưng chưa từng gặp bao giờ, cô ta thích Kiều Phàm!”
Giọng cô ấy vô cùng chắc chắn.
Vì cô ấy có thể nghe ra, giọng điệu Annie nói chuyện với Kiều Phàm đầy tình ý, thế nên phản ứng của cô ấy mới lớn như vậy, lập tức đứng phắt dậy.
Dù sao thì không có cô gái nào có thể thản nhiên chấp nhận sự tồn tại của tình địch như vậy.
“Không sai, cô ta thích Kiều Phàm. Lần đầu tiên gặp cô ta là tớ đã biết rồi.” Tống Vy gật đầu, không phủ nhận.
Giang Hạ có chút bất mãn nhìn cô: “Sao cậu không nói với tớ?”
Tống Vy day trán: “Tớ nói thế nào đây, dù sao thì quan hệ của cậu và Kiều Phàm cũng không…”
Nghe vậy, Giang Hạ lập tức chua xót cười: “Cậu nói cũng phải, tớ với Kiều Phàm chẳng có quan hệ gì cả, sao có thể quản việc có ai khác thích anh ấy chứ.”
“Giang Hạ…” Thấy cô ấy như vậy, Tống Vy có chút đau lòng, đặt tay mình lên bàn tay cô ấy.