CHƯƠNG
“Chứng cứ lật đổ nhà cả?” Tống Vy xoa xoa cằm: “Nói vậy, cả nhà giám đốc Đường đều từng gây ra gì tội ác tày trời gì sao? Nếu không thì sao có thể để lại chứng cứ? Hạo Tuấn, nhà họ từng làm gì thế?”
Cô vô cùng tò mò nhìn anh.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nhíu mày, khẽ lắc đầu: “Không phải, ngoại trừ gây vài rắc rối nhỏ ra thì vợ chồng Đường Mãnh không hề làm chuyện ác gì. Người duy nhất làm là Đường Hạo Minh, năm năm trước anh ta từng bỏ thuốc anh một lần, nhưng lúc đó ông đã qua đời, thế nên cũng không đúng…”
“Thế thì thật kỳ lạ.” Tống Vy nhún vai xòe tay.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Đúng vậy, anh cũng đang cố gắng tìm di chúc, muốn biết rốt cuộc nhà bác cả đã làm gì, nhưng thật sự ông giấu bản di chúc quá kỹ, đến giờ anh vẫn không có chút manh mối nào.”
“Không sao, cứ từ từ thôi.” Tống Vy đặt tay lên cánh tay anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, đôi lông mày nhíu chặt dịu xuống: “Anh biết, có điều anh nhất định sẽ tìm được di chúc, vì em, cũng vì bản thân anh.”
Đường Mãnh khiến anh không thể sinh con, anh nhất định sẽ trả thù.
Tống Vy không biết nỗi hận trong lòng Đường Hạo Tuấn, nghe được câu “vì em” của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, đi thẳng về biệt thự.
Sau khi xuống xe, Tống Vy đứng ở cửa biệt thự, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, đi từ gara ra, thấy cô đứng ngoài không vào, nhướng mày hỏi: “Sao thể?”
“Hình như biệt thự có gì đấy kỳ lạ.” Tống Vy chỉ vào cửa biệt thự rồi nói.
Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nheo mắt lại: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Không biết, yên ắng quá.” Tống Vy nhún vai.
Bình thường khi trở về, đèn trong biệt thự sáng trưng, nhưng lúc này đèn lại tắt, trong biệt thự cũng yên tĩnh, như không có người ở vậy.
“Không lẽ đây là bất ngờ mà dì Vương nói à?” Tống Vy suy đoán.
Trong tivi vẫn hay diễn cảnh, khi một số người tạo bất ngờ cho người khác thì sẽ chờ người đó về, để người đó tưởng là chỉ có một mình mình thôi, sau đó một đám người đột nhiên òa ra, tặng bánh kem hay gì đó.
Dì Vương sẽ không lỗi thời vậy đấy chứ?
Điều mà Tống Vy nghĩ tới, đương nhiên Đường Hạo Tuấn cũng có thể nghĩ tới.
Anh nheo mắt nhìn chằm chằm cửa biệt thự một lúc, sau đó lấy thẻ ra vào, mở cửa biệt thự ra.
“Bất kể là gì, cứ vào xem thử rồi sẽ biết.” Đường Hạo Tuấn cất thẻ ra vào cửa đi rồi nói.
Tống Vy cảm thấy chí lí, gật đầu đi theo sau anh vào trong biệt thự.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, còn hơi tối nữa.
Đường Hạo Tuấn cũng không thay giày, đi thẳng và chỗ công tắc, bật hết đèn lên.
Ngay lúc đèn bừng sáng, hai tiếng bộp bộp tức thì vang lên.
Đường Hạo Tuấn còn tưởng rằng có thứ gì bị nổ, con ngươi co rút lại, vô thức ôm Tống Vy vào trong lòng, bảo vệ cô cẩn thận.