CHƯƠNG
Tới khi thấy đủ các loại hoa ruy băng lấp lánh đầy màu sắc lơ lửng giữa không trung, anh mới hiểu ra, không phải có thứ gì bị nổ, mà là tiếng pháo bông phụt.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên nhìn hoa giấy bay tán loạn, khuôn mặt tuấn tú càng thêm u ám.
“Hạo Tuấn, sao vậy anh?” Tống Vy bị anh ấn đầu, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nôn nóng hỏi.
Cô cũng tưởng xảy ra chuyện gì đó.
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra, trầm giọng trả lời.
Tống Vy lùi ra khỏi vòng tay anh, mở mắt vội vàng nhìn xung quanh. Thấy xác pháo hoa trên đỉnh đầu và đầu người đàn ông, đôi mắt trừng to, bỗng chốc hiểu ra tất cả, sau đó che miệng bật cười.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô cười tới run rẩy, bờ môi mỏng mím chặt lại: “Cười cái gì?”
“Không có gì, em cười phản ứng ban nãy của anh, hơi quá rồi đó, rõ ràng là pháo hoa nổ thôi, còn tưởng rằng là thứ gì nguy hiểm bị nổ chứ, ha ha ha.” Càng nói càng buồn cười, Tống Vy ôm lấy bụng, cười càng lớn tiếng hơn.
Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn chợt hiện lên vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó liền phủi xác pháo hoa trên vai xuống, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Dì Vương toàn bày mấy trò hoa hòe hoa sói thôi. Được rồi, đi vào thôi.”
Nói xong, anh bỏ lại cô, cất bước đi vào trong phòng khách.
Tống Vy biết anh ngại vì bị cô cười, nhìn theo bóng lưng anh, lau đi nước mắt chảy ra nơi khóe mắt vì cười, sau đó cất bước đi theo.
Bởi vì đi theo quá nhanh, lúc tới phòng khách, chân cô không phanh kịp, cả người đập thẳng vào lưng anh, loạng choạng suýt chút thì té ngã.
May mà cuối cùng cô bám được vào sofa, kịp thời ổn định cơ thể, mới không xảy ra chuyện mất mặt.
“Anh làm gì vậy, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tống Vy bất mãn trừng mắt sau lưng người đàn ông.
Người đàn ông không nói gì, sầm mặt nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Tống Vy cảm nhận được gì đó, đi ra từ đằng sau anh rồi nhìn theo.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô há hốc miệng, cả người ngây ngẩn: “Đây… đây…”
Chỉ thấy cả phòng khách ngập trong các loại ruy băng, pháo hoa, thậm chí còn treo đầy đèn nhấp nháy.
Đèn nhấp nháy đủ màu sắc cũng bắt đầu sáng bừng ngay khi Đường Hạo Tuấn vừa mới bật đèn lên, khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt.
Ngoài những thứ này, điều khiến Tống Vy cạn lời nhất là dải băng rôn treo giữa không trung, bên trên viết dòng chữ: “Chúc cậu chủ và mợ chủ tân hôn vui vẻ!”
“Hóa ra đây là niềm vui bất ngờ mà dì Vương nói.” Tống Vy đỡ trán dở khóc dở cười.
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn giật giật, trong bờ môi mỏng chậm rãi bật ra một chữ: “Tục!”
Tống Vy cười nói: “Trang trí thế này đúng là không phù hợp với biệt thự, có hơi thô tục, nhưng đây cũng là tấm lòng của dì Vương mà.”
Đường Hạo Tuấn không nói tiếng nào.
Đương nhiên anh biết đây là tấm lòng của dì Vương, nếu không thì anh đã dỡ hết đống này đi từ đầu rồi.
Tống Vy bắt đầu đi xung quanh phòng khách, xem những thứ được trang trí này, vừa xem vừa đoán: “Không trang trí cả biệt thự đấy chứ?”
Nghe thấy vậy, huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn giật nảy, sau đó đi lên tầng.
Tống Vy biết, có thể anh đi lên kiểm tra xem có phải phòng trên tầng cũng bị trang trí hay không, bèn vội vàng đi theo.