CHƯƠNG
Đi theo tới phòng, Tống Vy nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc này vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Bộ chăn ga màu đỏ rực, nào lạc nào nhãn trên tấm chăn, còn có chữ song hỷ cực to trên tường kia là cái quái gì thế?
Quê quá đi mất!
Đúng là thẩm mỹ của dì Vương, vẫn dừng chân ở lại thế kỷ trước.
Tống Vy cười nắc nẻ, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã sắp đen thành than luôn rồi, rõ ràng là cũng không chịu nổi gu thẩm mỹ của dì Vương “Hạo Tuấn, bình tĩnh. Đây là tấm lòng của dì Vương, chúng ta cứ nhận lấy đi.” Tống Vy thực sự sợ anh tức giận sẽ đi lên xé hết đống này đi, vội vàng kéo lấy tay người đàn ông rồi nói.
Bờ môi mỏng của người đàn ông mím lại thành một đường thẳng: “Đi thôi, xuống dưới trước đã.”
Tống Vy “ừ” một tiếng, khoác lấy cánh tay anh, cùng đi xuống tầng.
Xuống đến nơi, hai người lại đi vào phòng ăn.
Tuy phòng ăn cũng được trang trí, nhưng so với phòng ngủ thì trong đây đẹp mắt hơn nhiều. Có hoa hồng, có nến, còn có hai cái đĩa được đậy vung, bên cạnh còn có dao, nĩa và rượu vang.
Xem ra, đây là bữa tối dưới ánh nến mà dì Vương cùng mọi người chuẩn bị cho bọn họ đây mà.
Tống Vy nghịch hoa hồng rồi cười nói: “Thẩm mỹ của dì Vương cuối cùng cũng online được một lần.”
Đường Hạo Tuấn “hừ” một tiếng, không nói gì, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy đè bên dưới rượu vang, bèn vươn tay ra cầm lên.
“Viết gì vậy?” Tống Vy tò mò vươn đầu tới.
Đường Hạo Tuấn đưa thẳng tờ giấy cho cô.
Tống Vy nhận lấy, cúi đầu xem, chỉ thấy bên trên viết rằng: “Cậu chủ, mợ chủ, có thích niềm vui bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho hai người không?”
Nhìn thấy câu nói này, khóe miệng Tống Vy không khỏi run rẩy Trong lòng lại càng không nhịn được mà oán giận: Thích thì không nhưng kinh hãi thì có đó ạ.
Tống Vy day day ấn đường, tiếp tục nhìn xuống: “Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của cậu mợ, tôi và bà Lưu dẫn hai đứa trẻ sang chung cư ở rồi, để biệt thự lại cho cậu mợ trải qua thế giới của hai người nhé. Chúc cậu mợ vui vẻ. Dì Vương thân gửi!”
Cuối cùng còn có một hình vẽ nhoẻn miệng cười nữa.
Tống Vy đặt tờ giấy xuống: “Chả trách mẹ lại bảo chúng ta không đón bọn trẻ, hóa ra là như vậy.”
Đường Hạo Tuấn kéo ghế ra cho cô: “Thế cũng được, vậy đêm nay chúng ta phải trải qua thế giới hai người thật vui vẻ.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy bỗng đỏ bừng lên rồi ngồi xuống ghế.
Đường Hạo Tuấn kéo chiếc ghế đối diện cô ra, cũng ngồi xuống, sau đó mở vung hai cái đĩa trên bàn.
Trong đĩa là hai phần bít tết, nhìn trông cũng không tệ.
Tuy đã nguội, nhưng bít tết này ăn nguội cũng không sao, không ảnh hưởng tới khẩu vị.
Đường Hạo Tuấn đưa khăn ăn cho Tống Vy.
Tống Vy vươn tay ra, vừa định nhận lấy thì điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại đổ chuông.
“Xin lỗi, anh đi nghe máy.” Anh nhanh chóng nhét khăn ăn vào tay cô, sau đó lấy điện thoại ra.