CHƯƠNG
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô không đợi được anh.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không về, không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn về, chỉ là không biết rốt cuộc về khi nào.
Tống Vy nhìn người đàn ông cau chặt hàng lông mày, cùng với quầng thâm nhàn nhạt dưới bọng mắt là biết lúc này anh rất mệt mỏi, nếu không thì không thể ngủ sâu tới như vậy.
Bình thường cô chỉ cần hơi động đậy một chút thôi là anh có thể tỉnh lại ngay lập tức.
Không biết rốt cuộc hôm qua anh bận bịu làm những chuyện gì cho Lâm Giai Nhi mà mệt tới như vậy.
Bỗng chốc, trong lòng Tống Vy có hơi chua xót.
Dù sao cũng là chồng của mình, bận bịu vì người phụ nữ khác, trong lòng cô dễ chịu mới là lạ.
Cô còn hận không thể gọi anh dậy, để anh nói rõ ràng tất cả chuyện đêm qua.
Nhưng cuối cùng, Tống Vy vẫn từ bỏ suy nghĩ gọi Đường Hạo Tuấn dậy, anh đã mệt thế này rồi, cô cũng không nỡ.
Nghĩ rồi, Tống Vy lặng lẽ thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bỏ cánh tay của Đường Hạo Tuấn đang để trên eo ra, nhấc chăn lên xuống giường. Rón ra rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.
Xuống dưới tầng, dì Vương đã quay lại, lúc này đang lấy khăn dọn dẹp bàn trà, xé những đồ trang trí trong phòng khách xuống, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi à.”
Tiếng mợ chủ này Tống Vy nghe rất lạ lẫm, tuy tối hôm qua cô đã đọc tờ giấy để lại, nhưng cảm giác lúc viết ra và lúc gọi chắc chắn là một trời một vực.
Bởi vậy khi nghe thấy dì Vương gọi mình là mợ chủ, cô bỗng trở nên dè dặt, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Chào buổi sáng, dì Vương.”
Dù sao thì cô và Đường Hạo Tuấn cũng kết hôn rồi, đúng thật là mợ chủ của nhà họ Đường.
“Chào buổi sáng, mợ chủ.” Dì Vương lau tay lên tạp dề, nhìn ra đằng sau Tống Vy: “Cậu chủ vẫn chưa dậy à?”
Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, anh ấy mệt, còn đang ngủ.”
Nghe thấy lời này, dì Vương lập tức cười nhưng không nói ra, che miệng nói: “Nên ngủ, nên ngủ, ha ha.”
Nhìn vẻ mặt này của dì Vương, Tống Vy thừa biết dì Vương đã hiểu nhầm, tưởng đêm qua cô và Đường Hạo Tuấn quá kịch liệt.
Nhưng Tống Vy cũng chỉ miễn cưỡng cười, không có ý giải thích cô và Đường Hạo Tuấn không xảy ra chuyện gì cả.
Dù sao thì nói ra chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tự bản thân cô chôn trong lòng là được rồi.
“Dì Vương, có gì ăn không?” Tống Vy xoa bụng, chuyển đề tài: “Tôi hơi đói bụng.”
“Có có có.” Dì Vương vội vàng gật đầu, vứt khăn xuống đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Lúc tôi về cố ý mua một con gà mái già, chắc giờ xong rồi đấy, mợ chủ tới phòng ăn đợi tôi nhé.”
“Được ạ.” Tống Vy cười đáp lời.
Chưa được hai phút, dì Vương đã bưng canh gà và đồ ăn sáng lên.
Tống Vy ngửi thấy mùi thơm này, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Dì Vương múc canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: “Mợ chủ, tranh thủ còn nóng thì ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ tanh mất.”
“Cảm ơn dì Vương.” Sau khi nói tiếng cảm ơn, Tống Vy cầm thìa lên khuấy không bát hai cái, múc một thìa lên đút vào miệng, đôi mắt sáng lên.