CHƯƠNG
“Ưm…” Cuối cùng, Tống Vy cũng hoàn hồn lại. Cô đỏ mặt, khẽ đẩy Đường Hạo Tuấn, muốn đẩy anh ra.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại siết chặt lấy cằm cô không buông, hôn vô cùng mạnh mẽ. Hôn đến lúc cô sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra.
Tống Vy có được tự do, miệng thở hổn hển, hít lấy hít để, đồng thời cũng trừng anh với ánh mắt ai oán: “Đang yên đang lành sao anh lại đột nhiên hôn em? Ban nãy dì Vương nhìn thấy hết rồi.”
Ngón tay cái của Đường Hạo Tuấn lau đi vệt nước nơi khóe môi. Anh thản nhiên nói rằng: “Nhìn thì nhìn. Sau này dì ấy cũng sẽ nhìn thấy thôi, bây giờ để dì ấy làm quen dần đi cũng được.”
“Anh…” Tống Vy bị lời của anh làm cho cạn lời, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy.
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Bây giờ em có còn muốn anh thành trò cười nữa không?”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp.
Đường Hạo Tuấn buông cằm cô ra rồi lùi về: “Anh vừa uống thứ canh buồn nôn kia, em cười nhạo anh, bây giờ hai chúng ta cùng hôi miệng, em có còn cười nhạo anh được nữa không?”
Lúc này, cuối cùng Tống Vy cũng hiểu được ý của anh, tức giận tới mức mở trừng đôi mắt tròn xoe, hai tay đấm vào lồng ngực anh: “Anh hay lắm, anh bỉ ổi quá rồi đấy.”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện ý cười hờ hững, túm chặt tay cô với vẻ yêu chiều: “Được rồi, ăn tiếp đi, ăn xong đi đánh răng.”
“Cái đó còn cần anh nói à.” Tống Vy trợn trắng mắt với anh, rút tay về rồi ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.
Đường Hạo Tuấn cũng không đùa cô nữa, khom lưng ngồi về chỗ.
Sau bữa ăn, hai người cùng về phòng đánh răng, sau khi xác nhận trong miệng đã không còn cái mùi đó nữa, lúc này mới ai đến công ty người nấy làm việc.
Tống Vy vừa tới công ty đã bị Giang Hạ trêu chọc: “Vy Vy, đêm tân hôn hôm qua thế nào hả?”
Như thế nào à?
Ánh mắt Tống Vy bỗng chốc trở nên ảm đạm, nhưng cũng nhanh chóng biến mất tăm, lấy chìa khóa mở cửa văn phòng: “Như thế nào mà cậu không nhìn ra được à?”
“Không nhìn ra được.” Giang Hạ lắc đầu, sau đó đi xung quanh cô một vòng, vừa đi vừa nói: “Thần sắc cậu bây giờ cũng không được như mấy lần trước. Mấy lần trước đến văn phòng trông mặt mày hồng hào lắm, vừa nhìn là biết dễ chịu, nhưng lần này thì không. Trông còn như thể ngủ không ngon, mà dáng đi cũng không có vấn đề gì. Sao thế, tổng giám đốc Đường không được à?”
“Cậu thôi đi nhé.” Tống Vy bị lời nói này của cô ấy làm cho vừa tức vừa buồn cười, đẩy cô ấy một cái: “Cậu mới không được ấy.”
“Tớ cũng không phải đàn ông, tớ có được hay không cũng không quan trọng, nhưng tổng giám đốc Đường thì khác. Nói thật đi, đêm qua cậu và tổng giám đốc Đường trải qua như thế nào?” Giang Hạ dùng bả vai huých Tống Vy, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Tống Vy đẩy cửa văn phòng đi vào: “Đêm qua chúng tớ không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì cả?” Giang Hạ kinh ngạc không thôi: “Các cậu là vợ chồng son đó, tổng giám đốc Đường nhịn được à?”
Tống Vy kéo ghế văn phòng ra, ngồi phịch xuống, giơ tay lên bóp mũi: “Đêm qua anh ấy tới bệnh viện với Lâm Giai Nhi.”
“Cái gì?” Giang Hạ kinh ngạc: “Ở với Lâm Giai Nhi?”
Tống Vy “ừ” một tiếng.
“Vì sao chứ?” Giang Hạ rất khó hiểu.
Tống Vy mở máy tính ra, kể lại chuyện tối hôm qua.