CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn khoác khăn mặt lên cổ, sau đó dùng một tay bắt lấy gối đầu ném về phía mình.
Tống Vy cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô nhất thời nổi nóng ném gối ra, nhưng cũng sợ sẽ thật sự đập trúng anh.
May mà anh phản ứng kịp thời.
Đường Hạo Tuấn cũng biết lời nói của mình khiến Tống Vy xấu hổ, cho nên không đùa cô nữa. Sau khi đặt gối lên giường, anh nhặt quần áo trên sàn nhà đưa cho cô: “Đây.”
Tống Vy hừ một tiếng, giật lấy chiếc váy mặc vào, xuống giường đi vào phòng tắm.
Lúc cô rửa mặt, Đường Hạo Tuấn bấm điện thoại bàn nội bộ gọi bữa sáng.
Chờ đến khi Tống Vy tắm xong đi ra thì bữa sáng đã được đưa vào phòng.
Sau bữa cơm, Trình Hiệp cũng đã tới, còn mang theo quần áo cho hai người.
Sau khi thay quần áo xong, hai người bèn rời khỏi khách sạn.
Trên xe, Tống Vy vừa chỉnh lại mái tóc vừa nói: “Đưa tôi tới tòa án trước đã, hôm nay mẹ tôi sẽ lên tòa với Tống Huy Khanh, tôi muốn đi xem.”
“Vâng, thưa mợ chủ.” Trình Hiệp gật đầu.
Xưng hô “mợ chủ” của anh ta đã thay đổi từ ngày Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng như dì Vương vậy.
Hai ba ngày trôi qua, Tống Vy cũng đã quen rồi, không còn ngượng ngùng như lúc đầu mới nghe thấy xưng hô này.
Chẳng mấy chốc đã đến tòa án.
Tống Vy xuống xe, đứng ở ven đường vẫy tay với Đường Hạo Tuấn: “Tạm biệt anh!”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng, em biết rồi.” Tống Vy cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nâng cửa kính xe lên, Trình Hiệp khởi động ô tô.
Đường Hạo Tuấn day huyệt thái dương, trầm giọng lên tiếng: “Đến bệnh viện.”
“Thăm cô Lâm ạ?” Trình Hiệp kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không phải.”
Nghe thấy anh phủ định, Trình Hiệp lập tức hiểu ra ngay, thu hồi tầm mắt nhìn về phía con đường đằng trước, đồng thời nói: “Tổng giám đốc, chuyện anh đi chữa bệnh, thật sự không có ý định nói cho mợ chủ biết sao ạ?”
“Không cần thiết phải nói với cô ấy.” Đường Hạo Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hơi lạnh lùng.
Chuyện một người đàn ông mà không thể có con, sao anh có thể để cô ấy biết được chứ.
Sau khi biết chuyện này, cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây? Có ghét bỏ anh không?
Trình Hiệp im lặng.
Anh ta biết tổng giám đốc đang lo lắng điều gì, cũng có thể thông cảm cho điều đó. Dù sao chuyện này cũng liên quan tới tôn nghiêm của một người đàn ông.
Có điều… Trình Hiệp lưỡng lự mấy giây, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, nói: “Nhưng tổng giám đốc ạ, sau này chắc chắn anh sẽ phải thường xuyên tới bệnh viện để chữa bệnh. Rối đến cuối cùng mợ chủ cũng sẽ biết anh đi đâu thôi, lỡ cô ấy hiểu lầm anh tới bệnh viện để thăm cô Lâm thì làm sao đây?”
Nghe vậy, ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, không lên tiếng.