CHƯƠNG
Đường Hạo Minh nhún vai: “Tôi cũng không ngờ là mình lại gặp cô ở đây. Sao vậy? Vừa mới kết hôn mà đã đến những nơi thế này uống rượu rồi, cô không sợ Hạo Tuấn không vui sao?”
“Chuyện này không cần anh quan tâm.” Tống Vy đeo túi xách của Lưu Mộng trên vai mình.
Lúc này Đường Hạo Minh mới chú ý trên ghế vẫn còn một người nữa, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Nhưng người đó vùi đầu xuống bàn, ánh đèn chỗ ngồi lại tối nên anh ta không nhìn rõ tướng mạo đối phương, khiến anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Vy Vy, bạn của cô à?” Đường Hạo Minh chỉ vào Lưu Mộng rồi hỏi.
Tống Vy cũng không giấu giếm anh ta, lên tiếng nói: “Mẹ tôi.”
“Mẹ cô?” Đường Hạo Tuấn kinh ngạc, anh ta hơi tiến lên một chút, sau đó nghĩ tới chuyện gì đó, mắt anh ta đảo vòng quanh: “Đúng rồi Vy Vy, tôi nhớ hình như mẹ cô là con gái nuôi của ông nội chúng tôi phải không?”
“Anh biết sao?” Tống Vy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện mẹ cô là con gái nuôi của ông cụ Đường đến Đường Hạo Tuấn cũng không biết, về sau là mẹ cô nói cho anh biết.
Không ngờ Đường Hạo Minh lại biết chuyện này.
Mắt kính của Đường Hạo Minh phản quang: “Lúc trước tôi từng nghe ông nội nói tình cảm giữa ông và mẹ cô rất tốt, thường xuyên đến thăm trò chuyện gì đó.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, cô cũng không cảm thấy nghi ngờ gì cả.
Ánh mắt của Đường Hạo Minh nhìn xuống Lưu Mộng: “Bác gái uống say rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy “ừ” một tiếng.
Đường Hạo Minh cười rồi hỏi: “Có cần tôi đưa hai người về không?”
“Không cần!” Tống Vy còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên Đường Hạo Tuấn xuất hiện, từ chối thay cô.
Tống Vy kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh tới rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Hạo Minh: “Vợ và mẹ vợ của tôi đương nhiên có tôi đưa đón họ, không tới lượt anh đâu.”
Đường Hạo Minh có vẻ không bất ngờ gì mấy trước sự xuất hiện của Đường Hạo Tuấn, anh ta xòe tay ra: “Tôi chỉ định giúp đỡ người khác thôi mà. Hạo Tuấn, cậu cũng không cần nhìn chòng chọc tôi như đang nhìn phạm nhân như thế chứ?”
Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến anh ta. Anh hơi cúi người, đỡ Lưu Mộng lên rồi nói với Tống Vy: “Đi thôi.”
Nói xong, anh đỡ Lưu Mộng đi ra ngoài.
Tống Vy mỉm cười tạm biệt Đường Hạo Minh rồi xách hai cái túi đi theo phía sau họ rời khỏi đó.
Đường Hạo Tuấn nhìn về hướng ba người đi khuất, xoa cằm mình, không biết là đang nghĩ gì.
Bên ngoài quán bar, Tống Vy giúp Đường Hạo Tuấn đỡ Lưu Mộng vào ghế sau của xe rồi mới mở cánh cửa bên ghế phó lái, ngồi lên xe. Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cũng may là anh đến, nếu không một mình em thật sự không có cách nào để đưa mẹ em lên xe cả.”
Khóe môi Đường Hạo Tuấn hơi cong lên: “Ngồi chắc nhé, anh đi đây.”
“Được.” Tống Vy nhanh chóng gật đầu.