CHƯƠNG
Mặc dù tiếng khóc của Tống Vy vang lên khắp phòng bệnh, nhưng Đường Hạo Tuấn không cảm thấy tiếng khóc của cô ồn ào khó chịu mà chỉ thấy vô cùng đau lòng.
Nhưng anh không ngăn cô khóc.
Bởi vì anh biết, lúc này cô cần phải trút bỏ nỗi tuyệt vọng và đau đớn trong lòng, nếu không sẽ làm tổn thương cơ thể cô.
“Tại sao, tại sao?” Tống Vy vừa khóc vừa tự trách đập tay xuống chăn: “Tại sao lúc sáng em không ngăn mẹ đến nhà họ Tống? Tại sao em không giữ mẹ cho chặt?”
Nếu lúc đó cô ngăn Lưu Mộng lại thì phải chăng mẹ cô sẽ không đến nhà họ Tống, sẽ không chết không?
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng không nói gì.
Anh cũng thấy mọi thứ trên đời thật sự không thể đoán trước được.
Buổi sáng Lưu Mộng còn cười nói muốn ăn sáng cùng họ, vậy mà không ngờ đến buổi chiều người đã không còn nữa, giống như ông nội anh hồi đó.
Trước khi ông nội tự tử, hoàn toàn không thể nhìn ra ông có hành vi muốn tự tử, đến khi anh biết được thì mọi chuyện đã quá muộn.
“Tất cả đều là lỗi của em, tất cả là tại em…” Tống Vy nắm lấy chăn, đau khổ tự trách.
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày, ôm lấy mặt cô, nhìn khuôn mặt đang khóc lóc thương tâm như muốn chết của cô, trầm giọng nói: “Đó không phải là lỗi của em. Không ai trong chúng ta có thể ngờ được chỉ một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên em không hề sai.”
Nghe anh nói vậy, khóe môi Tống Vy hơi run: “Nhưng… nhưng rõ ràng là em có cơ hội cứu mẹ, vậy mà em lại không nắm bắt, cứ để bà đến nhà họ Tống một mình. Em…”
Cô không thể nói mấy lời phía sau được nữa, liền cúi đầu che mặt mình lại.
Đường Hạo Tuấn bất đắc dĩ khẽ thở dài, lại ôm cô vào lòng, an ủi cô trong im lặng.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của người phụ nữ trong vòng tay anh dần nhỏ đi rất nhiều.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, thấy cô cúi đầu, mí mắt rũ xuống, cả người giống như một đóa hoa héo tàn, hoàn toàn không có sinh khí, đôi mắt không có ánh sáng rạng rỡ, như bị phủ một lớp tro tàn, tóc cũng rối bời, không còn lộng lẫy nữa.
Bây giờ, côkhông còn một chút cảm giác tươi tỉnh tỏa sáng như ngày thường mà cực kỳ giống một cái xác không hồn.
Đường Hạo Tuấn cảm thấy đau lòng vô cùng, muốn làm cô vui lên, nhưng anh biết điều đó là không thực tế.
“Hạo Tuấn, giờ mẹ em ở đâu?” Tống Vy ngồi liệt trên giường bệnh, hai mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm xuống mặt đất, bờ vai dựng thẳng lên, khàn giọng hỏi.
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc cô: “Trong nhà xác.”
“Em muốn gặp mẹ.” Tống Vy nắm lấy tay áo anh.
Đường Hạo Tuấn vốn không muốn cho cô đi, nhưng rồ lại nghĩ dù sao cũng là là mẹ cô, nên cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, để anh nói với Mạnh Ngọc một tiếng.”
Tống Vy “ừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục lặng thinh.
Đường Hạo Tuấn lo lắng nhìn cô, rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, Mạnh Ngọc đứng dựa vào tường hút thuốc, vừa thấy anh đi ra thì cũng đưa qua một điếu.