CHƯƠNG
Vì vậy Tống Vy liền thu hồi ánh mắt, lạnh giọng nói: “Không cần, cô Lâm giữ lấy cho mình đi.”
“Không, không, cô Tống, cô nhất định phải nhận đi, tôi thực sự biết sai rồi, tôi không nên làm như vậy với Dĩnh Nhi, cho nên…”
“Cô Lâm!” Tống Vy cau mày, giọng điệu đã nặng nề hơn ngắt lời cô ta: “Tôi đã nói không cần rồi, không phải cứ làm tổn thương là có thể dùng một lời xin lỗi hay một món quà nhỏ để đền bù, nên chúng tôi không cần thứ này.”
Nói xong, Tống Vy dẫn theo hai đứa nhỏ trực tiếp đi qua người cô ta.
Ở lối vào cầu thang chỉ còn Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Tuấn đứng đối mặt nhau.
Lâm Giai Nhi như là bị ấm ức rất nhiều, cô ta chậm rãi thả con gấu bông xuống, cúi đầu, giọng nghẹn ngào nức nở: “Hạo Tuấn, tôi thực sự biết sai rồi mà. Lúc ấy tôi chỉ nhất thời bị kích động thôi, đâu có nghĩ nhiều vậy. Mọi người không thể tha thứ cho tôi được sao?”
Người phụ nữ Tống Vy kia lòng dạ quá hẹp hòi, rõ ràng đứa bé đó không hề hấn gì, vậy mà lại không chịu nhận lời xin lỗi của cô ta.
Đúng là già mồm cãi láo.
Đường Hạo Tuấn không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, anh mím đôi môi mỏng nhìn cô ta: “Cậu đã đẩy một đứa trẻ đấy.”
“Tôi biết, nhưng thật sự lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy. Cậu biết là tôi rất thích đàn piano mà, tôi không thể chấp nhận người khác đụng vào đàn của mình, cho nên mới nhất thời xúc động…”
“Vậy thì cậu có biết sự bốc đồng của mình có thể làm tổn thương người khác không?” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng hỏi.
Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi xin lỗi, Hạo Tuấn, sau này tôi sẽ sửa. Đừng giận tôi nữa được không?”
Cô ta giơ tay ra, muốn kéo ống tay áo của đối phương.
Đường Hạo Tuấn khẽ cau mày, giơ cánh tay lên tránh đi.
“Người mà cậu nên xin lỗi không phải là tôi, hiểu không?” Đường Hạo Tuấn nói xong những lời này thì cũng bước qua người cô ta.
Lâm Giai Nhi quay đầu nhìn bóng dáng anh, môi mấp máy, như muốn ngăn cản anh, nhưng cuối cùng không biết mình nghĩ đến cái gì lại ngậm miệng lại.
Cô ta hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối tăm không biết nghĩ gì.
Cô ta biết hành vi của mình lần này đã khiến cho Hạo Tuấn không hài lòng, đồng thời khiến cho anh thất vọng về mình, việc để cô ta rời khỏi đây trước thời hạn là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vì vậy, cô ta nhất định phải tìm cách có được sự tha thứ của anh, bù đắp hình tượng của mình trong lòng anh, tóm lại cô ta không thể rời khỏi nơi này!
Nghĩ đến đây Lâm Giai Nhi lại bình tĩnh lại, cúi đầu liếc nhìn con gấu bông trên tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn ném nó đi, nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, gia đình bốn người đang ăn tối.
Nhìn thấy bọn họ lần này ăn cơm mà cũng không gọi mình, ánh mắt Lâm Giai Nhi lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, bước tới đưa con gấu bông cho Tống Dĩnh Nhi: “Dĩnh Nhi, cô biết sai rồi. Cháu tha thứ cho cô nhé, cháu nhìn con gấu nhỏ này có đáng yêu không? Cháu có muốn nó không?”
Cô ta lắc nhẹ con gấu bông từ bên này sang bên kia, nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
Tống Dĩnh Nhi ậm ừ quay đầu đi, hoàn toàn không nhìn con gấu bông: “Không, cháu không lấy đồ của người xấu.”
“Phụt!” Tống Hải Dương không nhịn được mà phì cười.
CHƯƠNG
Người Lâm Giai Nhi run lên vì tức giận, trong lòng lại càng tức giận hơn.
Nhưng để tránh cho mọi người nhìn thấy, cô ta đành phải cố nén tức giận, trên mặt nở nụ cười chua xót và bất lực: “Vậy thì cô phải làm sao cháu mới tha thứ cho cô?”
Chỉ cần cô gái nhỏ này tha thứ cho cô ta thì Hạo Tuấn nhất định sẽ thay đổi quyết định.
Tống Dĩnh Nhi cong môi: “Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
Trong mắt Lâm Giai Nhi xẹt qua ánh nhìn căm ghét.
Con bé chết tiệt này thật sự khiến người ta tức chết!
Tống Vy ở bên cạnh im lặng nhìn Lâm Giai Nhi lấy lòng Tống Dĩnh Nhi, không nói lời nào.
Cô muốn Dĩnh Nhi học cách từ chối và mạnh mẽ hơn.
Tống Vy không nói gì, Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cảnh này.
Lâm Giai Nhi dần bị đánh bại.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới một đứa nhóc con lại khó đối phó như vậy.
“Được rồi, ăn cơm đi. Ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi cho khỏe.” Nhìn thấy Lâm Giai Nhi ngồi tại chỗ, cúi đầu, vẻ mặt khổ sở, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng lên tiếng.
Lâm Giai Nhi “ừ” một tiếng, xem như đáp lại lời anh.
Sau bữa tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ về phòng rồi mới trở về phòng ngủ chính cùng Đường Hạo Tuấn.
Trên đường đi cô nhìn về phía người đàn ông: “Hạo Tuấn, em không muốn tha thứ cho cô Lâm thì anh có thấy em quá đáng không?”
“Không.” Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng nói: “Ai cũng có quyền lựa chọn tha thứ hoặc không tha thứ. Hơn nữa, vốn dĩ chuyện này là do Giai Nhi sai trước.”
Anh đã nói vậy nên Tống Vy cũng yên tâm hơn.
“Vậy là tốt rồi, em còn tưởng là anh sẽ đứng về phía cô Lâm chứ.” Tống Vy cười nói.
Đường Hạo Tuấn mở cửa: “Anh đứng về phía ai mà em không nhìn ra sao?”
Tống Vy đi theo anh vào phòng: “Nhìn ra rồi, giờ anh đang đứng về phía em. Được rồi, em đi tắm đây.”
Cô cầm lấy áo ngủ rồi đi về phía phòng tắm.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, kéo cà vạt trên cổ xuống.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Đường Hạo Tuấn nới lỏng cà vạt, lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình không ngừng hiện lên dòng chữ Mạnh Ngọc.
Ánh mắt anh thoáng động, mặt không đổi sắc bật máy lên nghe: “Vì chuyện của Giai Nhi à?”
Mạnh Ngọc không ngờ đối phương đã đoán ngay ra mục đích cuộc gọi của mình, đầu tiên anh ta có hơi sửng sốt, sau đó lại trở về khuôn mặt trẻ con đáng yêu, hỏi: “Không sai, tôi hỏi cậu, có phải mấy người bắt nạt Giai Nhi không?”
“Bắt nạt?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
“Phải!” Mạnh Ngọc gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên đầu giường, mở ngăn kéo ra lấy một điếu xì gà châm lửa, sau đó đi về phía ban công, hít một hơi rồi mới lên tiếng: “Cô ấy nói với cậu là chúng tôi bắt nạt cô ấy sao?”