CHƯƠNG
“Vậy à?” Mấy nhà thiết kế đều có vẻ hơi mất mát.
Tống Vy lại nói thêm mấy câu mới dỗ dành được họ.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã bắt đầu lôi ra đủ loại vấn đề tới nhờ cô chỉ bảo, muốn nhân lúc cô vẫn còn ở đây, đào thêm được một chút kiến thức có ích từ cô.
Trong lòng Tống Vy cũng hiểu rõ việc này, nhưng cô rất vui vẻ giúp đỡ họ.
Cũng chính vì thế, vốn dĩ cô chỉ định ở lại đây nửa tiếng, cuối cùng kéo dài thành cả tiếng đồng hồ.
Tống Vy tạm biệt những đồng nghiệp nhiệt tình trước kia, sau đó thở phào nhẹ nhõm định rời khỏi Đường Thị, quay lại công ty của mình.
Ngay khi cô vừa bước tới cửa thang máy, thang máy đã mở ra, một người đi ra từ bên trong khiến cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Không ngờ đó lại là Mạc Vân, cháu gái của ông Mạc.
Mạc Vân cũng không ngờ mình sẽ gặp Tống Vy ở đây. Thoạt đầu cô ta hơi ngạc nhiên, sau đó lại bày ra dáng vẻ trừng mắt giận dữ: “Là cô à?”
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Là tôi, đã lâu không gặp cô Mạc. Cô là nhân viên ở đây hả?”
Cô nhìn tấm thẻ công tác treo trên cổ Mạc Vân, khẽ nhướng mày.
Cô chủ cành vàng lá ngọc nhà họ Mạc lại đến làm nhân viên của tập đoàn Đường Thị, đúng là hiếm thấy.
“Đúng vậy!” Mạc Vân ưỡn cao ngực, nói với vẻ mặt đầy tự hào: “Nhưng có một câu cô nói sai rồi, tôi không phải là nhân viên bình thường mà là nhà thiết kế của bộ phận thiết kế.”
Vì vậy cô ta mới đi ra từ thang máy này.
“Nhà thiết kế?” Tống Vy cảm thấy mình như đang nghe được một câu chuyện cười, không dám tin mở to mắt, quan sát Mạc Vân từ trên xuống dưới: “Cô trở thành nhà thiết kế trang phục hả?”
Chuyện này sao có thể chứ?
Tuy rằng ông cụ Mặc rất muốn cháu gái mình trở thành nhà thiết kế, nhưng Mạc Vân hoàn toàn không có tài năng về mảng này, tranh vẽ xấu hơn cả học sinh cấp một cũng có thể làm nhà thiết kế à?
“Sao thế? Tôi không thể làm nhà thiết kế được ư?” Mạc Vân trông thấy ánh mắt nghi ngờ kia của Tống Vy, trong lòng lập tức nổi giận.
Cùng với tức giận còn hơi chột dạ một chút.
Bởi vì bản thân cô ta cũng hiểu rõ, cô ta thật sự không hiểu gì về việc thiết kế trang phục, nhưng vì mấy lần thua thiệt ở chỗ người phụ nữ Tống Vy này, cho nên nhất thời nóng đầu muốn trở thành nhà thiết kế để chèn ép Tống Vy trong ngành này.
Chỉ có điều, cô ta thật sự không có tài năng ấy, có thể vào được vào đây làm cũng là vì cô ta xin ông nội. Ông nội lại nói với Đường Hạo Tuấn nên cô ta mới có thể vào được.
Ông nội kêu cô ta sau khi vào công ty cần phải chịu khó học hỏi những nhà thiết kế ở đây, nhưng cô ta thật sự không có thiên phú, nghe được cái hiểu cái không, vì vậy công việc hàng ngày là hết chơi game rồi lại ngủ, không thì đi trễ.
Đây cũng chính là lý do tại sao bây giờ cô ta mới tới công ty.
“Không, không, không. Tôi không nói như vậy nhé.” Tống Vy xua tay: “Mỗi một người đều có quyền lựa chọn công việc, tôi chỉ cảm thấy tò mò tại sao cô Mạc lại nghĩ luẩn quẩn như vậy, nhất định phải làm công việc này cho bằng được.”
Dứt lời, cô nhìn Mạc Vân như cười như không.