CHƯƠNG
Trong phòng làm việc, Tống Vy nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng rằng là Giang Hạ lại đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, dán mắt vào màn hình máy tính nói: “Hạ à, không phải tớ nói muốn yên tĩnh một chút sao? Sao cậu lại…”
“Là anh.” Người đàn ông trầm giọng mở miệng.
Tống Vy hơi ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đàn ông đi tới thì mỉm cười: “Sao anh lại lên đây?”
“Bình thường giờ này em đều chờ ở dưới, lần này không thấy đâu, điện thoại cũng tắt máy, nên anh lên tìm em.” Đường Hạo Tuấn đến trước bàn làm việc của cô trả lời Tống Vy lập tức nhìn về phía góc phải bên dưới máy tính, thấy đồng hồ đã năm giờ rưỡi, không khỏi vỗ trán: “Xin lỗi, em không để ý đến giờ giấc, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.”
Nói xong, cô lại lấy điện thoại ra, nhấn vài cái mà màn hình vẫn đen ngòm, lấy cục sạc ra cắm thử thì màn hình mới sáng lên.
“Chẳng trách anh gọi không được, điện thoại của em hết pin rồi.” Tống Vy dở khóc dở cười.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Anh nghe Giang Hạ nói em mất tập trung cả chiều hôm nay, xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Vy nghe thấy câu hỏi của anh, xoa xoa mi tâm: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay, em gặp giám đốc Đường ở bộ phận thiết kế.”
Nghe vậy, đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rụt lại, hơi thở quanh người đều lạnh xuống: “Có phải anh ta lại nhắc đến chuyện di chúc không?”
Tống Vy gật đầu lia lịa, sau đó kể lại tất cả tình huống lúc đó.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, hai nắm đấm siết lại.
Tống Vy thấy sắc mặt anh không tốt, đứng dậy đi qua đó, nắm chặt tay anh: “Hạo Tuấn, anh nói xem chúng ta nên làm gì đây? Đối với di chúc, ngay cả một manh mối chúng ta cũng không có, chỉ còn nửa tháng thôi. Nếu anh ta thật sự không lấy được di chúc, hoặc là manh mối của di chúc, em lo anh ta sẽ không từ một thủ đoạn nào.”
“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Nếu anh ta muốn manh mối của di chúc, vậy thì cứ cho anh ta.”
Tống Vy ngạc nhiên trợn mắt: “Hạo Tuấn, chẳng lẽ anh tìm được di chúc rồi sao?”
“Nào có. Nhưng chúng ta có thể bịa ra một bản di chúc giả để tung hỏa mù, cho anh ta lạc lối.” Đường Hạo Tuấn híp mắt, ánh mắt sáng lên.
Tống Vy cắn môi, giọng điệu hơi thấp thỏm: “Như vậy có ổn không? Ngộ nhỡ anh ta đoán được chúng ta chỉ dùng manh mối giả, đến lúc đó sẽ cảm thấy chúng ta cố ý đùa giỡn anh ta, rồi anh ta thẹn quá hóa giận thì sao?”
“Yên tâm, anh sẽ không cho anh ta cơ hội đó đâu.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên mi tâm cô.
Anh biết rõ anh không thể tìm thấy di chúc trong vòng nửa tháng tiếp theo.
Cho nên, điều duy nhất có thể làm là tung hỏa mù để che mắt Đường Hạo Minh. Về phần Đường Hạo Minh có thể nghi ngờ manh mối là giả hay không, chắc chắn là có, nhưng đồng thời anh ta cũng sẽ tin tưởng một nửa.
Cho nên chắc chắn Đường Hạo Minh sẽ đi tìm di chúc dựa theo manh mối giả. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ nghĩ cách giữ chân Đường Hạo Minh, khiến cho anh ta không thể quay về thành phố Giang.
Nghe được sự quả quyết trong giọng nói của người đàn ông, trái tim bất an của Tống Vy lập tức ổn định lại.
Cô tựa vào lòng người đàn ông, không nói gì nữa.
Một lát sau, Đường Hạo Tuấn buông cô ra: “Được rồi, dọn dẹp đồ đạc rồi đi đón con thôi.”