CHƯƠNG
Tống Vy cau mày lại, mở mắt ra nhìn: “Cái gì thế?”
“Cái gì là cái gì, sao cậu lại nằm trên giường của tớ?” Giang Hạ hỏi lại.
Tống Vy vừa xoa huyệt thái dương vừa ngồi dậy, tức giận nhìn cô ấy: “Cậu lại còn hỏi sao tớ nằm trên giường cậu nữa cơ đấy. Tối hôm qua cậu uống say, tớ chăm sóc cho cậu, nhưng cậu thì hay rồi, sống chết giữ lấy không để tớ đi, phải ở bên cạnh cậu.”
“Thật… Thật thế sao?” Khóe miệng Giang Hạ giật giật, sau đó cố gắng nhớ lại kí ức tối qua nhưng tiếc là cô ấy không hề nhớ ra được gì cả.
Tống Vy ngáp một cái, vén chăn đi xuống giường: “Được rồi, cậu uống nhiều rượu lắm rồi, nếu còn đau đầu thì ngủ thêm chút nữa đi. Tớ phải trở về dỗ dành anh bạn to xác nhà tớ đây, tối qua tớ không về nên chắc anh ấy không vui đâu.”
Nói xong, Tống Vy đeo giày vào, để lại Giang Hạ đang ngồi thẫn thờ trên giường.
Trở lại với căn phòng đối diện.
Tống Vy không biết người đàn ông kia đã dậy chưa nên rón rén bước đến cạnh giường.
Vừa đến mép giường, vén chăn lên lại không thấy người đàn ông ở trên giường.
“Đi đâu rồi nhỉ?” Tống Vy lẩm bẩm.
Đúng lúc cô vừa mới quay người lại, nhìn xung quanh thì bên hông bỗng có hai cánh tay vươn đến, giữ lấy cô.
Ngay sau đó, hai cánh tay ôm chặt lại, cô bị vây lại trong một không gian vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến cô không thể nhúc nhích nổi.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp tim đập phía sau lưng và hơi thở phả trên đỉnh đầu mình.
“Biết đường về rồi à?” Giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu.
Tống Vy lè lưỡi: “Anh vừa đi đâu thế?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, buông hai cánh tay trên hông cô ra, quay người cô lại, cúi đầu xuống nhìn cô. Một lúc sau, anh nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.
Tống Vy trợn tròn mắt, sau đó liền đẩy anh ra: “Em còn chưa đánh răng đâu đấy.”
Đường Hạo Tuấn làm như không nghe thấy gì, hôn lại lần nữa.
Nụ hôn này của anh còn mãnh liệt hơn bình thường, ra sức hôn, dường như mang theo ý trừng phạt nào đó, hết gặm lại cắn môi Tống Vy.
Tống Vy dần hiểu ra, anh đang phạt cô.
Phạt cô vì tối qua không giữ lời, bỏ anh lại mà đi ở bên Giang Hạ.
Hiểu được vấn đề xong, Tống Vy dở khóc dở cười, không đẩy anh ra, ôm lấy cổ anh rồi bắt đầu hôn trả lại.
Nếu anh không chê cô chưa đánh răng, vậy cô đẩy anh ra làm gì.
Rất nhanh, Đường Hạo Tuấn đã không còn thỏa mãn chỉ với nụ hôn này nữa. Anh cúi người đẩy Tống Vy xuống giường.
Tống Vy cũng phối hợp với anh.
Cả hai người triền miên với nhau hết cả một buổi sáng.
Đến khi mọi việc đã xong hết thì cũng đã là hơn mười một giờ.
Bụng Tống Vy đói đến nỗi kêu lên “ọc ọc”, nhưng cô nằm trên giường, không còn sức để nhúc nhích nữa, đến cả mắt còn lười mở ra.
Đường Hạo Tuấn đứng bên giường, cúi xuống nhìn cô với vẻ mặt mãn nguyện.