CHƯƠNG
Anh ta nhìn về đằng sau.
Đường Hạo Minh híp mắt lại: “Ý cậu là Tống Vy?”
“Vâng, hẳn là cô ta.”
“Không đúng, trên người cô ta đã bị kiểm tra rồi, không có bất cứ thiết bị điện tử nào cả.” Đường Hạo Minh trầm giọng nói.
Anh ta rất chắc chắn điều này, bởi vì chính anh ta đã lục soát cho cô.
Trợ lý Vương gãi gãi sau gáy: “Vậy thì kỳ lạ quá, nếu ai cũng không có thì bại lộ kiểu gì?”
Bỗng chốc, Đường Hạo Minh cũng im lặng.
Mấy giây sau, anh ta nhắm mắt lại, hỏi tiếp: “Vấn đề này để sau nghĩ tiếp, đám Đường Hạo Tuấn đi đến đâu rồi? Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Lúc tôi báo cho anh thì cũng chỉ cách mười mấy cây số, bây giờ có lẽ chỉ còn chưa đầy mười cây số thôi. Số lượng người tạm thời chưa rõ, chỉ thấy có bốn chiếc xe thương vụ cùng ba chiếc xe cảnh sát.” Trợ lý Vương suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Bốn chiếc xe thương vụ, ba chiếc xe cảnh sát.” Đường Hạo Minh cười lạnh lùng: “Xem ra ít nhất cũng phải có hai ba chục người, xem ra cậu ta đã quyết tâm nhất định phải cứu được người ra.”
“Giám đốc, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Trợ lý Vương đứng sau lưng anh ta, nhìn anh ta hỏi.
Đường Hạo Minh day huyệt thái dương: “Lập tức di chuyển vị trí, chuẩn bị thêm mấy cái máy chặn tín hiệu nữa.”
“Vâng!” Trợ lý Vương đáp, sau đó lập tức đi thu xếp.
Mấy phút sau, một đám người lên xe, chuẩn bị rời đi.
Nhưng rồi bất chợt có một loạt tiếng động rầm trời vang lên.
Mặt Đường Hạo Minh và trợ lý Vương biến sắc, mở cửa kính xe theo bản năng, sau đấy lập tức thấy mấy chiếc máy bay trực thăng bay trên trời đang bay tới, còn có thang dây thả xuống từ mấy chiếc máy bay trực thăng kia.
Điều này có nghĩa là, người trong chiếc máy bay trực thăng kia có khả năng nhảy dù xuống bất cứ lúc nào.
“Người bên dưới hãy nghe đây, buông vũ khí xuống lập tức đầu hàng, buông vũ khí xuống lập tức đầu hàng!” Tiếng cảnh cáo truyền tới từ trên máy bay trực thăng.
Trợ lý Vương sợ tới mức run người: “Giám đốc, tổng giám đốc còn bố trí cả máy bay trực thăng tới đây, chúng ta đã bị bao vây rồi!”
Đường Hạo Minh không nói gì, ánh mắt đen tối không rõ, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, anh ta cười âm u: “Được lắm, quả nhiên Đường Hạo Tuấn ra tay rất hào phóng, ngay cả máy bay trực thăng cũng phái đi để cứu người. Vy Vy, cô rất vui có phải không?”
Anh ta quay đầu nhìn Tống Vy bị ném ở ghế sau, vẫn còn bị trói chặt.
Tống Vy không để ý tới anh ta, vất vả ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu không phải miệng cô lại bị bịt kín thì cô thật sự muốn hét to thành tiếng, nói cho người bên ngoài cô đang ở trong chiếc xe này.
“Người bên dưới hãy nghe đây, cảnh cáo lần một, lập tức xuống xe, lập tức xuống xe!” Người trên chiếc máy bay trực thăng đó thấy mấy chiếc xe bên dưới không có động tĩnh thì lại lên tiếng.
Đằng sau, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đứng ở cửa khoang lái, đeo kính bảo vệ mắt nhìn xuống bên dưới.