CHƯƠNG
Tống Vy đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt thoáng qua vẻ đau lòng, ngay sau đó lại biến mất: “Đi.”
“Tổng giám đốc…”
Biết Trình Hiệp muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn híp mắt lại: “Chúng phải lái xe rút lui, chỉ có một con đường xuống núi thôi, chờ chúng chạy xuống dưới núi thì đoàn xe do chúng ta sắp đặt hẳn là có thể tóm được chúng.”
Nghe vậy, Trình Hiệp lập tức ngậm miệng.
Chiếc máy bay trực thăng này cũng bay đi, nhưng không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo Minh và Tống Vy, dừng lại cách đó một trăm mét quan sát họ.
“Giám đốc, chúng ta đi được chưa?” Lúc này trợ lý Vương mới có gan xuống xe.
Đường Hạo Minh nhìn anh ta: “Không đi được. Đừng quên đoàn xe lúc trước đuổi tới đây. Chúng ta không ngờ Đường Hạo Tuấn còn an bài cả máy bay trực thăng, cho rằng cậu ta chỉ phái xe đuổi theo nên vẫn còn cơ hội di chuyển. Nhưng trong khoảng thời gian máy bay trực thăng bay đến đây, chắc hẳn mấy chiếc xe kia đã sắp đến chân núi rồi.”
“Nói cách khác, chúng ta xuống núi tức là chui đầu vào rọ?” Trợ lý Vương hít vào một hơi.
Đường Hạo Minh mím môi: “Đúng vậy. Kế hoạch bắt cóc của chúng ta được bố trí cẩn thận, không ngờ kế hoạch cứu viện của Đường Hạo Tuấn cũng bố trí cẩn thận.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Trợ lý Vương bất lực hỏi.
Đường Hạo Minh không lên tiếng, xoay cổ nhìn trái nhìn phải, thấy đằng sau cách đó không xa là vách núi, anh ta cụp mắt xuống.
Một lát sau, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, anh ta kéo Tống Vy lùi về đằng sau.
“Giám đốc, anh định làm gì vậy?” Thấy động tác của anh ta, trợ lý Vương kinh hãi.
Tống Vy bị trói, còn bị dí súng, hoàn toàn không thể xoay cổ nên đương nhiên không biết đằng sau là cái gì.
Thấy Đường Hạo Minh lôi theo mình lùi về sau, còn tưởng là anh ta muốn né tránh.
Trên máy bay trực thăng cách đó một trăm mét, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp cũng nhìn thấy động tác của Đường Hạo Minh, sắc mặt đều thay đổi.
“Tổng giám đốc, chẳng lẽ anh ta định kéo theo mợ chủ nhảy xuống núi?”
Đường Hạo Tuấn cầm loa của người điều khiển: “Đường Hạo Minh, anh định làm gì?”
Bước chân Đường Hạo Minh không dừng lại, tiếp tục lùi về phía sau, chẳng mấy chốc đã lùi đến bên cạnh vách núi. Anh ta nhìn máy bay trên trời, nụ cười mang theo vẻ điên cuồng: “Tôi định làm gì chẳng phải các người đã đoán được rồi hay sao?”
“Anh bảo chỉ cần chúng tôi cho anh rời đi thì anh sẽ thả mợ chủ, bây giờ chúng tôi đã buông tha cho anh rồi, tại sao anh còn muốn dẫn theo mợ chủ nhảy xuống núi?”
Nhảy xuống núi?
Cuối cùng Tống Vy cũng biết Đường Hạo Minh tính làm gì, con ngươi co rụt lại, lập tức lắc đầu.
Bàn tay Đường Hạo Minh giữ vai cô bóp thật mạnh, đồng thời âm u cảnh cáo: “Đừng lộn xộn nữa, còn cựa quậy là tôi sẽ giết cô.”
Cơ thể Tống Vy run lên, lập tức ngừng lắc đầu, không dám nhúc nhích.