CHƯƠNG
Nghe vậy, mặt bà Đường trắng bệch, kinh ngạc che miệng lại: “Chẳng lẽ là thứ đó?”
Đường Mãnh nghiêm túc gật đầu.
Bà Đường cắn môi: “Không ngờ ông già lại giữ thứ đó lại cơ đấy. Sao ông ta dám? Ông là con trai duy nhất của ông ta mà.”
“Đúng vậy đấy. Ông già thiên vị quá rồi.” Đường Mãnh trả lời, ánh mắt thâm trầm.
Bà Đường nhìn ông ta: “Ông xã, chúng ta nhất định phải tìm ra bản di chúc, còn phải hủy nó đi nữa. Nếu không thì chúng ta xong đời.”
“Tôi biết, nhưng bây giờ vẫn may là Hạo Tuấn cũng không biết tung tích của bản di chúc. Chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng việc cấp bách hiện tại vẫn là Hạo Minh, Hạo Tuấn quyết tâm bắt cho bằng được Hạo Minh, không biết bắt được rồi còn muốn làm gì Hạo Minh nữa, nên chúng ta phải giải quyết phiền phức của Hạo Minh trước đã.”
“Nhưng phải làm thế nào?” Bà Đường siết chặt bàn tay: “Đến cả ông là bác mà cũng không thuyết phục được cậu ta.”
“Rắc rối của Hạo Minh là do con bé Tống Vy kia mà ra, có lẽ chúng ta nên xuống tay từ Tống Vy, bà làm thế này…” Đường Mãnh ghé sát vào tai vợ, thì thầm vài câu.
Bà Đường vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong, vẫn không được yên lòng: “Liệu làm thế có được không?”
“Thử xem sao.” Đường Mãnh thở dài.
Bà Đường gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm như thế thôi.”
Sau đó, bà ta chỉnh trang lại rồi ra khỏi nhà.
“Mợ chủ.” Dì Vương gõ cửa phòng, nói với người phụ nữ đang nằm trên ghế ở ban công: “Bà cả đến ạ.”
“Bà cả?” Tống Vy bỏ quyển sách trên tay xuống: “Bà cả nào?”
“Là bác dâu cả của cậu chủ.”
“Là bà Đường?” Tống Vy lập tức ngồi dậy, trong đầu hiện ra một gương mặt không quá quen thuộc.
Dì Vương gật đầu: “Là bà ấy.”
“Bà ta tới đây làm gì?” Tống Vy nhíu mày, trong thâm tâm, cô tương đối không thích bà Đường kia.
Dù sao thì vào lần đầu tiên gặp mặt, bà Đường kia đã không để lại ấn tượng tốt với cô, còn nói cô quyến rũ Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn, đúng là buồn cười.
“Chuyện này tôi không rõ, bà ấy chỉ nói muốn gặp mợ chủ.” Dì Vương lắc đầu.
Tống Vy cân nhắc mấy giây, khép quyển sách trong tay lại: “Được, tôi xuống gặp bà ta.”
Cho dù nói thế nào thì đó cũng là bác dâu của Đường Hạo Minh, bà ta đã tìm tới cửa, cô cũng không thể không gặp.
“Đi thôi.” Tống Vy đứng dậy, chỉnh lại váy, rồi cùng dì Vương đi ra khỏi phòng.
Khi họ xuống lầu, Tống Vy nhìn ngay thấy bà Đường đang ngồi trên ghế sô pha uống hồng trà.
Nghe thấy tiếng động, bà Đường quay đầu nhìn lại, vội vàng để chén hồng trà trong tay xuống, tươi cười đứng lên: “Ôi chao, con đã xuống rồi đấy à?”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt bà ta, Tống Vy sửng sốt, khóe miệng khẽ giật.
Đã được tận mắt chứng kiến sự kiêu căng và khinh thường của bà Đường, bây giờ thấy bà ta nhiệt tình như vậy, Tống Vy quả thực không có cách nào thích ứng được.
“Bà Đường.” Tống Vy khẽ gật đầu với bà Đường.
Vẻ mặt bà Đường cứng nhắc trong chớp mắt, sau đó lại cười lên: “Ôi dào, gọi bà Đường làm gì, con phải gọi bác là bác gái.”