CHƯƠNG
Lúc đó cô cũng ở trên xe.
Sao cô có thể không nhớ được.
Nhưng Tống Vy lại lắc đầu: “Xe màu đỏ? Không thể nào, mẹ em chưa từng có xe màu đỏ, bà ấy ghét màu đỏ nhất, không thể nào lái xe màu đỏ được.”
Trong trí nhớ của cô, thật sự chưa từng thấy mẹ có đồ màu đỏ.
Đường Hạo Tuấn nghe được lời Tống Vy nói, sắc mặt rất khó coi, trong mắt đầy vẻ chế giễu: “Đã tới nước này rồi, không ngờ em còn nói dối.”
Cái gì mà ghét màu đỏ, cái gì mà không có xe màu đỏ.
Năm đó, không phải cô cũng đi từ trên chiếc xe màu đỏ xuống cùng mẹ mình sao?
“Em không nói dối.” Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh:“Hạo Tuấn, em thật sự không nói dối. Mẹ em thật sự không có xe màu đỏ. Anh tin em đi, em sẽ không lừa anh.”
Cô duỗi tay ra, muốn túm lấy ống quần Đường Hạo Tuấn.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại lùi về sau một bước, tránh khỏi cô.
Mà hành động này của anh, cũng khiến Tống Vy cảm thấy tổn thương.
Anh chẳng những không tin cô.
Giờ anh còn tránh cô như rắn rết.
Nghĩ vậy, trái tim Tống Vy như bị kim chân, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập.
“Hình ảnh tôi tận mắt thấy, em tưởng em nói những điều này là tôi sẽ tin em sao? Tống Vy, để bảo vệ mẹ em, em thật sự không cần cả phẩm giá đạo đức nữa rồi.” Đường Hạo Tuấn mỉa mai xong, không thèm liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
“Hạo Tuấn!” Tống Vy nhìn bóng lưng anh, vội vàng đứng lên, muốn giữ anh lại, không cho anh đi.
Có một âm thanh trong lòng nói với cô.
Một khi để anh ra khỏi cửa, bọn họ sẽ thật sự kết thúc.
Thế nên, cô không thể để anh đi được.
Nhưng dù Tống Vy có ngăn cản thế nào, cũng không thay đổi được quyết tâm rời đi của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn lái xe rời khỏi biệt thự.
Tống Vy ngồi liệt dưới đất, ngây người ra nhìn hướng anh đi.
Lúc này, dì Vương đi tới: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Cuộc nói chuyện vừa rồi của mợ chủ và cậu chủ, bà ấy cũng đã nghe được.
Bà ấy còn tưởng, cậu chủ đối xử với mợ chủ không tốt vì mợ chủ làm sai chuyện gì, không ngờ phía sau còn liên quan tới ông bà hai.
Tống Vy không trả lời, vẫn nhìn về phía Đường Hạo Tuấn đi.
Dì Vương sợ cô ngồi trên mặt đất lâu sẽ đổ bệnh, khom lưng đỡ cô dậy.
Khoảnh khắc Tống Vy đứng dậy, đầu cô đột nhiên đau nhói, trong đầu nhanh chóng lóe qua mấy hình ảnh, nhưng hình ảnh quá nhanh, cô không kịp nhìn rõ.
Hình ảnh đó, rốt cuộc là gì?
Tống Vy đỡ trán, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Vì sao vừa rồi khi cô đau đầu, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh kỳ lạ?