CHƯƠNG
Nếu người đứng sau màn có thù oán với anh thì có thể nhắm thẳng vào anh hoặc tập đoàn Đường Thị.
Tại sao lại muốn ra tay với Tống Vy trước chứ?
“Cậu vẫn chưa điều tra ra được là ai sao?” Mạnh Ngọc hỏi.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Tôi nhớ là bên cạnh cậu có một hacker siêu cấp đấy thôi. Lần trước Tống Vy bị Đường Hạo Minh bắt cóc, cũng đều là hacker kia ra tay mà. Hay là cậu lại bảo người nọ ra tay một lần nữa, chắc chắn có thể điều tra được người gửi dựa theo email kia.” Mạnh Ngọc gợi ý.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Vô ích thôi, tôi đã đi tìm một hacker khác điều tra rồi, cuối cùng tra ra được email được gửi từ một tiệm nét không giấy phép.”
“Ha…” Mạnh Ngọc chợt nghẹn lại, khóe miệng giật giật: “Xem ra kẻ đứng phía sau còn rất thận trọng.”
Đường Hạo Tuấn không tiếp lời nữa, không biết sao đầu anh hơi choáng vàng, tầm mắt trở nên mơ hồ.
“Hạo Tuấn, cậu còn ở đó không?” Thấy trong điện thoại chậm chạp không phát ra tiếng nói, Mạnh Ngọc vội vàng gọi mấy tiếng.
Đường Hạo Tuấn lắc lắc đầu, cố gắng làm cho đầu óc đang choáng váng tỉnh táo lại đôi chút: “Gì thế?”
“Không có gì, tôi thấy bỗng nhiên cậu không nói gì, tưởng có chuyện gì rồi.”
“Không có.”
“Không có thì tốt, tôi cúp máy trước đây, lát nữa còn đi ăn cơm cùng Giai Nhi.” Mạnh Ngọc nói.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Anh xoa huyệt thái dương, sau đó nhét điện thoại vào trong túi.
Nhưng đầu lại choáng váng một lần nữa, khiến tay chân anh cũng trở nên mất hết sức lực, không sao nhét được điện thoại vào túi.
Cuối cùng, di động sượt qua mép túi rơi xuống, ‘lạch cạch’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Đường Hạo Tuấn cau mày, khom lưng duỗi tay định nhặt lên.
Nhưng ngay lúc anh vừa mới cúi người xuống, tay còn chưa chạm tới di động, trước mắt bỗng trở nên tối đen.
Ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn đã ‘bịch’ một tiếng, ngã ra đất, mất đi ý thức.
Tống Vy đang rửa bát trong phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô dừng tay lại.
“Tiếng gì vậy nhỉ?” Cô thẩm nhủ một tiếng, tự dưng thấy lòng bồn chồn.
Sau đó cô rửa sạch xà phòng trên tay, xoay người rời khỏi bếp, nhìn thấy hai đứa trẻ đang xem phim hoạt hình trên sô pha, bèn khẽ hỏi: “Cục cưng, các con có nghe thấy tiếng động gì không?”
“Có ạ.” Tống Hải Dương gật đầu.
Tống Dĩnh Nhi còn miêu tả tỉ mỉ: “Là tiếng đụng tường vang lên ở bên ngoài.”
Cô bé chỉ ra bên ngoài.
Tống Vy nhìn về phía cửa, trên mặt hơi hiện lên vẻ lo lắng.
Là Đường Hạo Tuấn gây ra ư?
Nếu anh đã đi rồi, vậy chắc không phải anh đâu.
Nhưng nếu anh vẫn chưa đi…
Tống Vy không tiếp tục nghĩ nữa, cô ngập ngừng mấy bận, cuối cùng vẫn đi tới chỗ cửa định mở ra nhìn xem rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì, xem anh còn ở đó không.