CHƯƠNG
Ngay sau đó, có một cơ thể phụ nữ mềm mại nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Ấy tổng giám đốc Đường, anh sao vậy, xem ra tình hình không quá tốt nhỉ?”
“Cút!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng quát.
Nhưng anh không có sức, chữ “cút” này nghe không có uy lực chút nào, mà lại cho người ta một loại cảm giác quyến rũ khó thể nói thành lời.
Người phụ nữ nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn anh cũng đầy sự tham lam cháy bỏng.
Nếu không phải e dè người kia, chắc chắn cô ta đã kéo người đàn ông mà cô ta muốn cưới nhất lên giường của mình rồi.
Đáng tiếc thật…
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tiếc hận, nhưng đã biến mất ngay lập tức, hít sâu một hơi, to gan dán sát người lên đó: “Đừng mà tổng giám đốc Đường, em nghe nói vợ anh đã ra nước ngoài rồi, một mình anh chắc cô đơn lắm nhỉ, để em ở với anh nhé.”
“Cô muốn chết?” Đường Hạo Tuấn tuy không nhìn rõ người trước mắt nhưng vẫn có thể nghe thấy được.
Vậy nên, anh đại khái biết được người phụ nữ này ở nơi nào, anh cúi đầu, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ không khỏi run rẩy với ánh mắt không chút tình cảm của anh, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đây là ánh mắt như thế nào chứ, chỉ nhìn một cái thôi mà đã có cảm giác như sắp bị giết chết rồi.
Bây giờ cô ta bỏ chạy giữa đường liệu có còn kịp không?
Lúc người phụ nữ đang định rời đi thì điện thoại cô ta lại rung lên.
Cô ta vội lấy điện thoại ra, có tin nhắn mới.
Cũng không biết nội dung tin nhắn là gì mà sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi.
Cuối cùng, người phụ nữ giẫm chân, như muốn bất chấp tất cả, gương mặt lại hiện lên nụ cười: “Nếu em có thể trải qua một đêm xuân với tổng giám đốc Đường thì chết cũng không tiếc, hơn nữa, tổng giám đốc Đường à, dáng vẻ này của anh, anh tưởng mình còn có thể phản kháng được sao, thứ anh trúng là thuốc mê với lượng gấp đôi đấy.”
“Là cô hạ thuốc?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy thuốc mê lượng gấp đôi thì lập tức híp mắt lại.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: “Đúng vậy, nên tổng giám đốc Đường à, anh theo em đi.”
Nói xong, người phụ nữ liền dìu Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Đường Hạo Tuấn muốn đẩy cô ta ra, nhưng sức lực đã gần như không còn.
Tác dụng của thuốc mê cũng càng lúc càng nặng hơn.
Còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc nữa anh sẽ hôn mê.
Nghĩa đến đây, sát khí xung quanh Đường Hạo Tuấn càng nồng đậm hơn, anh nghiến chặt răng, muốn bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng tác dụng của thuốc mê quá lớn, anh cắn lưỡi mình cũng cảm thấy không đau đớn mấy, nên làm thế nào mới có thể tỉnh táo đây.
Lúc Đường Hạo Tuấn đang chuẩn bị uy hiếp người phụ này, đuổi cô ta đi một lần nữa.
Giọng nói của Lâm Giai Nhi chợt vang lên: “Ấy, Hạo Tuấn? Sao cậu lại ở đây, bên cạnh cậu là…”
“Tôi là bạn cặp của tổng giám đốc Đường.” Người phụ nữ tựa đầu lên vai Đường Hạo Tuấn, cười khiêu khích nhìn Lâm Giai Nhi.