CHƯƠNG
Cô rất lo lắng tình hình của anh.
Giang Hạ quay đầu nhìn ra phòng: “Hiện tại còn chưa biết tình hình cụ thể của tổng giám đốc Đường, trợ lý Trình đã liên lạc bác sĩ, yên tâm đi, tớ vẫn đang để ý giúp cậu, chờ có kết quả kiểm tra của tổng giám đốc Đường rồi, tớ và trợ lý Trình sẽ lập tức gọi cho cậu.”
“Được.” Tống Vy miễn cưỡng cong khóe môi.
Sau đó, Giang Hạ lại nói: “Vy Vy, cậu thì sao, tớ nghe Hạ Bảo Châu nói cậu bị động thai, bé con có sao không?”
“Không sao.” Tống Vy lắc đầu.
Giang Hạ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó, hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Nhưng Tống Vy vẫn chưa hết lo lắng, vẫn luôn nghĩ đến Đường Hạo Tuấn.
Trong nước, Giang Hạ buông điện thoại, lập tức cùng Trình Hiệp đưa Đường Hạo Tuấn chạy đến bệnh viện.
Con Lâm Giai Nhi lại bị Trình Hiệp ra lệnh nhốt lại.
Dù sao Lâm Giai Nhi làm ra chuyện như thế, không thể nào thả cô được.
Nhưng xử lý như thế nào thì còn phải đợi Đường Hạo Tuấn tỉnh lại rồi nói.
Mạnh Ngọc biết Đường Hạo Tuấn gặp chuyện, lập tức vội vã chạy từ trong nhà đến.
“Sao thế, sao Hạo Tuấn lại đột nhiên xảy ra chuyện?” Mạnh Ngọc túm vai Trình Hiệp, thở hổn hển nói.
Lúc đó sau khi anh và Đường Hạo Tuấn trò chuyện xong lại rời đi không bao lâu, anh cũng chào tạm biệt cgn và ông cụ Cố đi về.
Bởi vì anh ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì, Giai Nhi cũng không muốn giới thiệu anh cho những người khác, ông cụ Cố cũng không thích anh và Giai Nhi hẹn hò, cảm thấy vẻ ngoài và thân phận bác sĩ của anh không thể nào cho Giai Nhi đủ cảm giác an toàn và không thể ở bên cạnh cô.
Cho nên, sau khi bị Giai Nhi và ông cụ Cố xem thường, anh đã tức giận bỏ đi, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ Mạnh, chuyện là thế này, tổng giám đốc…” Trình Hiệp nói rõ đầu đuôi.
Mạnh Ngọc nghe xong, hoàn toàn ngơ ngác, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, giống như gặp phải đả kích rất lớn mà lui ra sau vài bước.
“Chuyện này… sao lại thế được?” Mạnh Ngọc há miệng, chật vật nói ra những lời này.
Tuy Giang Hạ rất đồng tình với anh, nhưng vẫn vô cùng tức giận nói: “Sao lại không, đây là sự thật, bạn gái của anh gài bẫy tổng giám đốc Đường, muốn thừa cơ hội leo lên vị trí cao.”
“…” Mạnh Ngọc không nói chuyện, gương mặt búp bê đáng yêu tái nhợt, quanh người tỏa ra hơi thở suy sụp.
Giang Hạ thấy anh như thế, không dám nói thêm cái gì.
Dù sao anh cũng giống như tổng giám đốc Đường và Vy Vy, đều là người bị hại.
“Bây giờ Giai Nhi đang ở đâu?” Mạnh Ngọc lau mặt, giọng khàn khàn hỏi.
Trình Hiệp đẩy kính: “Ở khách sạn, tôi đã bảo người khống chế cô ấy, xin lỗi bác sĩ mạnh.”
“Không sao, tôi hiểu được.” Mạnh Ngọc miễn cưỡng cười gượng: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Anh cúi đầu đi về nơi xa.