Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 937

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Cậu định nhốt tôi?” Lâm Giai Nhi kích động bật dậy khỏi giường: “Đường Hạo Tuấn, cậu không được làm thế, ông cố ngoại tôi sẽ không đồng ý.”

“Giờ nhà họ Cố đang bị nhà họ Trương chèn ép, nên sau này sẽ không bận tâm đến cậu nữa.” Đường Hạo Tuấn hờ hững đáp.

Lâm Giai Nhi như mất hết sức lực, nhất thời lại ngồi phịch xuống giường: “Sao… nhà họ Trương lại chèn ép nhà họ Cố, tại sao chứ?”

Đường Hạo Tuấn vẫn không trả lời, mà chỉ lạnh lùng vô tình nhìn cô: “Tiếp theo, cậu hãy tự xem mà làm đi.”

Dứt lời, anh xoay người, đi ra ngoài cửa.

Lâm Giai Nhi thấy anh sắp rời đi, thì vội xuống giường đuổi theo: “Hạo Tuấn, cậu đừng đi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, Hạo Tuấn…”

Đường Hạo Tuấn phớt lờ cô, sau khi đi ra ngoài, anh liền bảo Trình Hiệp đóng cửa lại.

Cửa phòng ngăn cách tiếng hét của Lâm Giai Nhi.

Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm nói: “Cậu đưa cô ta tới biệt thự của nhà họ Lâm hồi trước đi, rồi cử thêm mấy người tới canh gác, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuấn rời đi, rồi lái xe đến trường mẫu giáo.

“Ba ơi!” Anh vừa tới trường mẫu giáo, hai đứa trẻ đã nhìn thấy anh, rồi vui vẻ chạy tới.

Đường Hạo Tuấn cúi người, bế bé lên: “Hôm nay con có ngoan không?”

“Có ạ, con còn nhận được phiếu bé ngoan nữa.” Dứt lời, Tống Dĩnh Nhi lấy phiếu bé ngoan ra khoe.

Tâm trạng u ám của Đường Hạo Tuấn nhất thời bị quét sạch, anh khẽ cười nói: “Dĩnh Nhi ngoan lắm.”

Tống Dĩnh Nhi được khen thì cười hì hì.

Tất nhiên, Đường Hạo Tuấn vẫn không quên Tống Hải Dương ở bên cạnh, nên cũng hỏi cậu bé mấy câu.

Nhưng anh không hỏi biểu hiện của cậu bé ở trường mẫu giáo, mà hỏi về trình độ trung học phổ thông.

Thấy Tống Hải Dương có thể trả lời chính xác, Đường Hạo Tuấn rất hài lòng gật đầu.

“Ba ơi, con đói rồi.” Tống Dĩnh Nhi xoa bụng, nói với Đường Hạo Tuấn.

“Vậy ba dẫn hai con đi ăn chút gì nhé.” Dứt lời, một tay Đường Hạo Tuấn bế cô bé, còn tay kia dắt Tống Hải Dương lên xe, rồi đi tới nhà hàng ở gần đó. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Ăn xong, Tống Dĩnh Nhi hơi rầu rĩ không vui.

Đường Hạo Tuấn thắt dây an toàn trên ghế trẻ em cho bé, rồi xoa đầu bé hỏi: “Con làm sao thế?”

“Em ấy nhớ mẹ ạ!” Tống Hải Dương trả lời thay: “Mỗi lần Dĩnh Nhi nhớ mẹ đều sẽ như thế.”

Đường Hạo Tuấn nghe vậy, thì tính toán thời gian ở nước ngoài, rồi mỉm cười, lấy điện thoại ra, gọi video cho Tống Vy.

Đúng lúc ở nước ngoài đang là buổi sáng.

Tống Vy mới tắm xong ra khỏi phòng tắm, thì nghe thấy chuông điện thoại, cô cầm lên xem rồi mỉm cười, vội nghe máy: “Ông xã.”

Gương mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện trên video: “Em dậy rồi à?”

“Em mới ngủ dậy, sao mới sáng sớm anh đã tìm em thế?” Tống Vy vừa tháo mũ tắm trên đầu xuống, vừa hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn chiếc cổ thiên nga đung đưa mái tóc của cô, thì ánh mắt tối sầm, hơi khàn giọng đáp: “Tụi trẻ nhớ em rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio