Long Thần Khí

chương 20: mất tiên khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, trong trận chiến, bốn cao thủ Sư Cấp và một cao thủ Long Cấp đang quấn chặt hai con ma thú cao cấp. Trên cao có ba cao thủ Sư Cấp khác liên tục điều khiển pháp bảo, đánh xuống ầm ầm. Lại còn cả trăm người khác bao vây xung quanh, hò reo trợ lực, hoặc giả dùng phương pháp viễn kích ăn ké. Hai con ma thú cao cấp từng hùng bá một phương, lúc này bị quần công, chừng đã thụ thương không ít, huyết tinh bám dính khắp người. Nền tuyết sơn cũng lấm lem huyết dịch.

Dã thú phân cấp ít bậc hơn nhân loại. Mức hoang thú chỉ tương đương Sơ Ngộ và Lang Cấp của võ giả. Linh Thú thì ngang với Hổ Cấp, Hùng Cấp. Ma Thú có thể địch tay đôi với Sư Cấp, Long Cấp. Mà Tiên Thú, Yêu Thú thì chỉ có Long Cấp Đại Thành mới dám ra thử, nếu không phải là Tiên Nhân Cấp mới xong.

Tiên Nhân Cấp thực ra còn chưa phải thành tiên chính thức, tên thật vốn là Cận Tiên Cấp. Sở dĩ Tiên-Yêu Cấp của giống thú và Tiên Cấp của nhân loại có thể chiến đấu chênh lệch một cảnh giới cũng bởi vì vấn đề linh trí. Nhân loại có linh trí nhận thức rất sớm, nếu cùng cấp bậc đả đấu, bảy tám phần là nhân loại sẽ thủ thắng. Ngòai ra, dù cho yêu thú đạt tới sức mạnh ngang ngửa với tiên nhân, nhưng lôi kiếp của chúng cũng mạnh hơn rất nhiều, hầu như khó có thể vuợt qua để lên tiên giới. Nghe đồn đại trong lôi kiếp của chúng có một đạo lôi gọi là Cường Trí Lôi, trực tiếp đánh vào não bộ của chúng, không cách nào đón đỡ. Nếu chúng không thể chịu được sự cải tạo linh trí do đạo Trí Lôi này tẩy hóa thì sẽ không thể mở đường phi thăng. Tiên Thú – Yêu Thú muốn tiến lên tiên giới như nhân loại cùng cấp, hầu như đều bỏ mạng vì đạo Trí Lôi này. Có trường hợp nào vượt qua chưa thì chưa thấy có thống kê bao giờ.

Đoàn truy tìm này tuy chỉ có một vị Long Cấp tiểu thành, nhưng ỷ vào số lượng võ giả đông đúc, vây bắt một Tiên Thú hiền lành như Linh Giác Hỏa Lộc không phải là không có khả năng, mà cho dù có gặp Yêu Thú hung bạo, cũng có thể đánh một trận. Đánh tay đôi không thắng à ? Bọn ta nhổ nước bọt dìm chết ngươi.

Lục Thái bỏ đám người đi săn, tiến về chỗ Đại Hùng, một tay xoa xoa lên đầu con Tiểu Phong, nheo nheo mắt :

- Nhà ngươi đi đâu lên đây ? Chẳng lẽ đi cùng nhóm khác bị lạc hay sao ?

Đại Hùng đang kiếm lý do, được Lục Thái mớm cho câu này, mừng như bắt được vàng, gật đầu lia lịa :

- Phải phải, ta hai hôm trước lên Thánh Lĩnh định tìm một ít nấm cho mẫu thân , không ngờ lại gặp một nhóm người đi săn quái thú, liền cùng họ đi chung. Vừa rồi ta tách ra bị lạc, giờ mới tìm được đường cũ, đang định trở về.

- Ha ha, ngươi quả tật ham chơi không bỏ. Ở nhà bác gái đang rất lo lắng, chỉ sợ người lên núi đi lung tung, đã bị quái thú ăn hiếp. Thôi, nếu ngươi còn muốn đi chơi tiếp thì hãy gia nhập đoàn của chúng ta. Ở đây có mấy người rất mạnh, đảm bảo là bình an vô sự. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ trở về.

A, cái tên Lục Thái này thật là “tiền hậu bất nhất’’. Hắn vừa bảo mẹ ta vô cùng lo lắng, lát sau đã bảo ta cùng hắn tiếp tục đi chơi. Đại Hùng không trả lời hắn, hất hàm nhìn cái áo da thú loang lổ máu :

- Ngươi võ công không cao, theo người ta tìm tiên thú làm gì. Nhìn kìa, chắc đã bị thương đâu rồi, còn chưa biết sợ ?

- Hì, ngươi đừng lo. Ta lần này chỉ là đi dẫn đường. Bọn họ trả ta chục lạng vàng. Chà, chục lạng vàng … bằng năm năm liền bươn chải đó. Chưa kể còn một số da thú, sừng, xương các loại.

Lục Thái nháy mắt đầy vẻ hứng thú:

- Cho nên ta đã không kìm được lòng mình. Ha ha, sau chuyến này ta có thể mua một món vũ khí mới, như ma pháp đao chẳng hạn. Cho dù trước đây chỉ dám mơ thôi nhưng giờ có lẽ cũng đủ sức mua một kiện cấp thấp. Yên tâm , ta sẽ đãi ngươi một chầu ra trò.

Lục Thái móc trong người một cái túi da dính máu, móc ra mấy nanh, móng của linh thú, dù chỉ là lọai cấp bậc thấp thôi nhưng cũng coi như không tệ đối với thu nhập cả năm của hắn.

- Ngươi nhìn nè, lần đi này vừa khỏe vừa thu nhập không tệ đâu. Tính ra một lần đi này, vài ba năm sau ta cũng có đủ cơm ăn qua ngày, chỉ cần không tiêu hoang là được. Máu huyết trên người ta chính là lúc ta rạch thịt quái thú lấy nguyên liệu đó.

Đại Hùng nhìn Lục Thái vẻ châm chọc:

- Ô Lục đại gia, Lục cường giả, ngài đã có thể một mình hạ sát linh thú rồi sao. Thật là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.

Tên Lục Thái có phần đỏ mặt :

- Ngươi lại còn muốn chơi ta. Ta đi dẫn đường lần này với mấy người nữa trong phường săn, có cả Thanh Sơn , Xuân Trung... Bọn họ thưởng cho chúng ta vài thứ này, so với giá trị của Linh Giác Hỏa Lộc nào có đáng gì. Mấy món cao cấp hơn, họ giữ lại cả rồi. Bọn ta đi săn quái thú, đi về sạch sẽ quá thì cũng hơi mất mặt, khác nào bảo toàn trốn sau lưng người ta, nên lúc lấy tài liệu cũng tranh thủ quệt lên áo vài vết, cho có vẻ oai hùng. He he he…

- Xem ra lần này ngươi phát tài cũng không nhỏ ha.

- Phải phải. Ngươi biết đấy, ta với cha ta đi săn cả năm cũng chỉ được chừng - lượng vàng. Đó là còn may mắn. Chỉ nội đống nanh vuốt linh thú này thôi, cũng có giá đến lượng rồi. Lúc nào bán xong, ta sẽ giúp cha mẹ sửa lại căn nhà.

Lục Thái hóa ra cũng là một người con có hiếu. Đại Hùng tự nhiên thấy quý hắn thêm một chút.

- Vậy ngươi cứ tiếp tục theo họ. Nếu thấy nguy hiểm thì đừng xông lên đầu. Ta đi khỏi nhà đã đến hơn ba ngày rồi, giờ không thể cùng ngươi đi tiếp được.

- Hàizzz, nghĩ ra cũng phải. À, ta nghe nói quan huyện hình như cũng có thư tín cần chuyển lên tỉnh, đang rất bực mình, ngươi mau về đi. Còn nữa, để ta lấy cho ngươi một ít thịt bạch dương tươi, đem về cho hai bác. Thứ thịt ma thú này bình thường chả nghĩ có mà ăn đâu đấy.

Nói rồi hắn tất tả chạy lại chỗ đám đông, cắt một đoạn lớn trên đùi một con bạch dương bị hạ sát. Lần này đi săn quy mô to lớn. Muông thú trong rừng chết cũng khá nhiều, dư thừa cho cả đám người ăn nên Lục Thái tỏ ra hào phóng.

Cầm sợi dây buộc tảng thịt, Đại Hùng cáo từ ra về. Lục Thái vẫy vẫy tay:

- Ngươi cứ yên tâm mà về. Những quái thú nguy hiểm đa phần bị bọn ta thu thập hết rồi.

Đại Hùng phóng như bay trên lưng ngựa hướng về Long Tinh Thành. Đằng sau có tiếng hò reo vang trời, hiển nhiên một trong hai con ma thú đã bị hạ, một viên ma tinh hạch lại ra đời. Sau trận này Hoàng Liên Thánh Lĩnh thiệt hại không nhỏ. Dã thú , quái yêu chết hết - phần.

Đại Hùng cưỡi con Tiểu Phong trong lòng lẫn lộn những suy nghĩ. Không biết ở Long Khí đường có gì tốt cho hắn ? Liệu hắn có kịp về để chuyển thư tín cho huyện phủ, và tất nhiên, không biết cha mẹ hắn lần này sẽ phạt hắn như thế nào. Bất giác, hắn thò tay vuốt ve một trái tiên quả, miệng chợt mỉm cười .

Thất nghiệp!

Đại Hùng đang thất nghiệp!

Thất nghiệp một cách nhục nhã vì bị đuổi việc!

Dạo này người khắp tứ phương mò đến Long Tinh thành ùn ùn, tình hình trị an vì thế càng thêm rối ren. Tất cả lính lác ở phủ, thậm chí ngay cả gia đinh của huyện lão gia cũng phải tham gia bảo vệ trật tự. Nhưng cái đám giang hồ võ lâm nào có xem những bậc đại diện chính quyền oai phong ấy ra tí cân lượng nào. Bởi vậy nên hôm nay thì đánh nhau rùm trời, ngày mai thì quịt tiền ở trọ. Thậm chí còn có cả án mạng vì hiềm khích giữa các nhóm cừu địch từ tận đẩu tận đâu, bây giờ tranh thủ đem ra thanh toán nữa. Cũng may chưa có cuộc chiến nào tham gia nhiều hơn hai mươi người. Nếu không ngay cả xuất hiện để ngăn cản, đám công sai của nha môn cũng không dám có gan. Nhỡ đâu tai bay, vạ gió …

Huyện đại lão gia thì vò đầu bứt tai, “đêm quên ăn, ngày quên ngủ”, một dạ nghiền ngẫm xem có cách nào báo cáo với quan trên về thành tích bảo vệ trị an lẫy lừng này, biết đâu lại được thăng cấp, nhân tiện xin một số lính viện trợ cho Long Tinh Thành. Ấy thế mà ngay cái lúc dầu sôi, lửa bỏng như thế, cần gửi công văn hỏa tốc như thế, thì Đại Hùng lại biến mất. Nghe đâu là lên núi đi theo đám giang hồ tứ chiếng tìm tiên thú – đấy, chính là cái đám đã khiến huyện lão gia phải lao tâm khổ tứ ấy đấy. Hắn tưởng người ta trả lương để hắn đi chơi chắc??? Hắn tưởng con Tiểu Phong là của riêng nhà hắn chắc???

Một tờ giấy bãi chức ban ra. Con Tiểu Phong được giao cho người khác quản. Mỗi lần nhớ nó, Đại Hùng chỉ còn cách mò sang nhà nhân viên thư tín mới mà tranh cái việc làm mã ôn hầu, tắm rửa và cho nó ăn. Việc này đương nhiên là được nhân viên mới tán thưởng không ngớt, thiếu điều bảo hắn sang xây hẳn cái lều cạnh chuồng ngựa ở mà chăm cho tiện.

Đại Hùng thất nghiệp, vì lời nói trước đây của Ảo Thân Âu Cơ, liền xin chuyển vào làm trong Long Khí Đường, kiêm một chân phụ việc cho nhà bếp. Ờ, gọi phụ bếp cho nó sang, còn nói trắng ra thì là chân sai vặt. Hài, xem ra giá cả của truyền nhân Tiên Thần dạo này tụt không giới hạn a…

Khoảng thời gian xáo động của Long Tinh thành rồi cũng qua. Cường giả, phường săn từ khắp nơi không tìm được tiên thú, cuối cùng cũng đã rút đi hết. Đôi ba đội săn mạnh nhất có Long Cấp cường giả tọa trấn cũng thử đi hết Hoàng Liên Thánh Lĩnh, nhưng vừa bước sang Bách Vạn Hung Sơn lại đành vội vã quay về. Ở cái chốn ấy quái thú toàn loại Ma Thú Trung Cấp trở lên, lại đông đảo vô cùng, sức người quả không địch lại.

Lúc này sự quan tâm của mọi người tại Long Tinh Thành đang đổ vào cuộc thi tuyển chọn nội đệ tử ở Long Khí Môn. Cuộc thi này thường được tổ chức hai năm một lần vào mùa đông. Nhưng do biến động săn tiên thú năm nay khiến cho rất nhiều đệ tử ngoại môn bị cuốn vào, cuộc thi đành phải dời đến đầu xuân.

Đại Hùng vốn là ngoại môn đệ tử đã kết thúc khóa sơ cấp, đương nhiên muốn tham gia tuyển chọn. Được cái quan hệ của hắn và nhà bếp Long Khí Đường cũng không tệ, vị trưởng bếp Ngọc Thanh liền chủ động giảm bớt giờ làm để hắn có thêm thời gian luyện tập chuẩn bị. Chuyện này xảy ra còn vì mấy vò rượu Làng Vân mà Đại Hùng mang tới nhà bếp mỗi ngày...

Long Khí Môn xét trong tỉnh Hương Bình không phải môn phái duy nhất, nhưng tại khu vực Long Tinh Thành là duy ngã độc tôn. Lịch sử lâu đời của Long Khí Môn nghe đâu cũng hàng vạn năm, truyền từ thời khai quốc trở xuống. Thông thường đối với một môn phái như vậy, đa số là tiếng tăm lừng lẫy, uy danh vang xa, đệ tử nườm nượp hàng ngàn. Nhưng Long Khí Môn lại giống như học trò thụt lớp, hoàn toàn nằm ngoài hoàn cảnh ấy. Tổng số đệ tử không hơn hai trăm người, trong đó, ngoại môn đệ tử chiếm quá nửa. Mà những ngoại môn đệ tử này cũng không ít người sau khi quá bậc sơ cấp liền tìm đến môn phái khác ứng thí gia nhập, không dự thi tuyển sinh của Long Khí Môn. Điều này chứng tỏ sự sa sút và quy mô nhỏ của Long Khí Môn so với các môn phái đương đại khác.

Thực ra theo sách vở ghi nhận, Long Khí Môn từng là một trong tứ đại phái của Đại Việt Quốc. Nhưng chẳng rõ vì sao, qua năm tháng, số đệ tử xuất sắc ngày càng ít đi, thành tựu cũng kém dần. Linh khí của Ngọc Linh Sơn vốn không hề thấp, thậm chí còn là loại khá so với các ngọn khác của Hoàng Liên Thánh Lĩnh. Ấy vậy mà Long Khí Môn vẫn không thoát khỏi tình thế suy yếu. Khi những vị sư phụ tạ thế, lớp đệ tử này được cất nhắc lên thay, vô tình lại đào tạo ra lớp đệ tử sau càng kém hơn nữa. Đã có nhiều môn phái nơi xa thấy vậy, lắm phen tới gây hấn đòi cướp linh mạch. Cũng bởi Long Khí Môn tuy yếu nhưng truyền thừa lại nhiều, tất nhiên không ít những bảo vật, trận đồ trấn môn mới khiến những kẻ tham lam phải chùn chân rút về.

Ngày tháng Chạp tại luyện đấu trường của Long Tinh Thành, hơn trăm ngoại môn đệ tử nghiêm chỉnh xếp hàng. Tuyển nội đệ tử của Long Khí Môn tuy vậy vẫn là một trong những sự kiện trọng đại của huyện nhà. Ngay cả huyện lão gia cũng phải ban lệnh cho các võ giả ngoại môn không được quyền léo hánh tới khu vực thi tuyển. Bên ngoài luyện đấu trường, mấy trăm người tụ tập nhìn vào trong tò mò. Đây phần lớn là người thân của các thí sinh, nhưng cũng có nhiều người do hiếu kì mà đến. Vào được một môn phái tu tiên, đồng nghĩa có cơ hội thoát khỏi kiếp phàm nhân, sau này mạnh mẽ sẽ có quyền thế trong tay, tuổi thọ lại kéo dài – ai mà chả hâm mộ. Nhưng đầu tiên, còn phải xét xem ngươi có đủ tiêu chuẩn tiến vào không đã...

Đại Hùng xếp gần cuối hàng, trước khi bắt đầu khảo thí tranh thủ thời gian luyện khí một vòng. Sau ngày ăn tiên liên hạt, hắn phát hiện khi luyện hai khối khí này thay phiên nhau sẽ sinh ra hiệu quả phục hồi sức lực rất nhanh. Bỗng nhiên không hề báo trước, khối khí màu đỏ chưa đi hết đường đã dao động mãnh liệt vài cái rồi tán ra, hòa vào các thành vách kinh mạch, biến mất như chưa từng tồn tại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio