- Quốc Đống, làm Bí thư Thị ủy và Thị trưởng là khác nhau, làm như thế nào còn cần cậu tự thích ứng. Cậu chưa làm Phó bí thư nên thiếu nhiều kinh nghiệm. Đương nhiên cậu cũng có ưu thế của mình.
Tương Uẩn Hoa nói.
- Bí thư Tương, ngài có phải hết khóa này sẽ rời khỏi Thông Thành?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và thấy nên hỏi thẳng thì hơn. Nếu không Tương Uẩn Hoa biết mình đã biết còn che đậy thì lại phản tác dụng.
- Ừ, tôi còn tưởng cậu ngậm miệng không nói chuyện này nữa chứ.
Tương Uẩn Hoa cười ha hả nói.
- Rời khỏi Thông Thành là tất nhiên. Tôi tuổi không còn nhỏ, làm hết khóa này tôi thấy mình không làm Tỉnh ủy thất vọng, không làm dân chúng Thông Thành thất vọng. Mặc dù thành tích chưa được quá tốt nhưng tôi đã cố hết sức. Về phần sau đây như thế nào sẽ do Tỉnh ủy bố trí.
Triệu Quốc Đống cũng biết tuổi của Tương Uẩn Hoa không thích hợp ở địa phương nữa. Nhưng nghe nói Bí thư Thị ủy Tân Châu – Tôn Nghĩa Phu cũng đang cạnh tranh chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh. Nếu có thể ngồi trên chức này hai năm, không chừng có thể chuyển sang làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh để làm rồi về hưu.
- Nghe nói Bí thư Tôn Tân Châu cũng cạnh tranh chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc?
- Ồ, lão Tôn còn hơn tôi hai ba tuổi nên càng gấp hơn.
Tương Uẩn Hoa cười cười nhưng từ chối cho ý kiến.
- Không nói chuyện của tôi, Tỉnh ủy tự có bố trí. Cậu thì sao? Về Ninh Lăng thì vợ cậu không ý kiến gì sao?
- Việc này anh cũng biết đó, Nhược Đồng làm ở nước ngoài nên một năm có thể về mấy lần. Tôi ở đâu cũng không quá quan trọng đối với cô ấy.
Triệu Quốc Đống không quá để ý nói.
- Hừ, vợ cậu không ở đây thì cuộc sống gia đình giải quyết như thế nào?
Tương Uẩn Hoa nhắc:
- Quốc Đống, vị trí của cậu bây giờ đã khác, rất nhiều người chú ý tới cậu. Lúc còn trẻ phong lưu một chút thì tôi không nói, nhưng bây giờ cậu phải thu mình lại chút đi.
Thấy Triệu Quốc Đống định giải thích, Tương Uẩn Hoa xua tay chặn lại.
- Cậu mới , vẫn còn trẻ, quanh năm suốt tháng trong nhà không có một người phụ nữ thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, có chuyện chỉ là sớm muộn. Nếu vợ cậu vì công việc không về được thì cậu càng phải cẩn thận. Cái khác tôi không nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu không nhịn được thì phải có lựa chọn, đừng tạo sóng gió gì ở Ninh Lăng này. Tuy thời này vấn đề tác phong không phải vấn đề, nhưng còn trẻ như vậy mà bị người nắm được nhược điểm về vấn đề này, hoặc có người muốn làm thối cậu không phải có lý do sao?
Tương Uẩn Hoa cũng mơ hồ biết lời đồn đại về Triệu Quốc Đống ở điểm này. Nữ Mc đài truyền hình Hoa Lâm trước có quan hệ mờ ám với Triệu Quốc Đống, nhưng lúc ấy Triệu Quốc Đống chưa kết hôn nên không ai có thể nói gì. Sau đó người phụ nữ kia đã lên An Đô. Tương Uẩn Hoa biết đối phương vẫn còn quan hệ với Triệu Quốc Đống, nhưng chỉ cần không ở Ninh Lăng là được rồi.
Triệu Quốc Đống biết Tương Uẩn Hoa đây là suy nghĩ cho mình nên mới nói vậy. Mặc dù không nói rõ ràng nhưng Triệu Quốc Đống biết đó là nhắc mình cần cẩn thận.
Đời có người vừa làm thầy vừa làm bạn như Tương Uẩn Hoa đúng là quá vui mừng.
Phụ nữ đúng là một vấn đề với hắn. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận sự nghiêm trọng của việc này. Chẳng qua sau khi chút nữa bị Khổng Kính Nguyên theo dõi túm trúng nhược điểm nên hắn rất chú ý ở điểm này.
Bình thường về An Đô đến chỗ mấy người phụ nữ kia hắn đều đi vòng quanh nội thành vài vòng xem có ai theo dõi không, sau đó không quan tâm có phát hiện cái đuôi nào thì hắn đều đột nhiên chạy ra vành đai hai hoặc là lên cầu rồi quay đầu chạy, cuối cùng là tăng tốc.
Đương nhiên cách này chỉ đối phó được nhân vật bình thường, nếu gặp phải nhân viên chuyên nghiệp thì khó nói. nhưng ít ra bây giờ Triệu Quốc Đống cho rằng chưa ai cần đối phó mình. Còn về phần vài năm nữa thì không rõ.
Bây giờ công việc đã sang Thụy Sĩ, khí hậu bên đó rất tốt. Nhưng cô cũng đã tìm một bảo mẫu đáng tin bên Hongkong đi theo chăm sóc cho mình.
Hắn bây giờ chỉ có thể gọi điện nói chuyện với cô.
Mặc dù vấn đề phụ nữ có thể mang không ít phiền phức cho hắn, nhưng Triệu Quốc Đống không hề hối hận.
Làm việc tu thân là tốt, khống chế được nửa người bên dưới cũng tốt, chẳng qua đâu phải ai cũng làm được như vậy.
Hơn nữa tự bản thân Triệu Quốc Đống nhận mình không thể không bị nữ sắc hấp dẫn. Hắn cũng không muốn cố đi làm như vậy cho mệt mỏi. Trọng trách trên vai hắn bây giờ đã quá nặng, hắn không thể lúc nào cũng biến mình thành hoàn hảo, có vài điểm tùy ý, phóng túng coi như thả lỏng mình.
…..
Hoàng Côn một mình đứng ở hành lang hút thuốc và nhìn chằm chằm vào khu vườn trước mặt.
Y không đi tiếp Chung Dược Quân mà bảo Đường Diệu Văn ra mặt.
Y vốn nghĩ mình có thể ngồi trên chức Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đến sang năm, đợi hai hội nghị của thị xã tổ chức rồi tìm chức Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, hoặc kém lắm cũng là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã mà ngồi, coi như tiến lên hàng cấp phó giám đốc sở. Đây vốn không phải yêu cầu quá đáng gì. Nguyên Bí thư huyện ủy La Đại Hải không phải cũng lên làm được Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã sao? Tuy nói lúc ấy là có cơ hội nhưng thành tích của mình bây giờ cũng không kém La Đại Hải mà.
Nhưng Triệu Quốc Đống đến là dấu hiệu không tốt. Bây giờ Hoàng Côn cảm thấy mình ngay cả thành Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã cũng là hy vọng xa vời.
Mặc dù đây là lần thứ hai Triệu Quốc Đống tới Hoa Lâm trên cương vị Bí thư Thị ủy nhưng hắn không có cho Hoàng Côn bao nhiêu cơ hội giải thích, thậm chí nói chuyện một mình. Chẳng lẽ hắn lên làm Bí thư Thị ủy mà vẫn còn hẹp hòi như vậy? Chuyện mấy năm trước vẫn nhớ sao?
Câu có thù tất báo là điều Hoàng Côn luôn suy nghĩ nhưng lại bất đắc dĩ. Lữ An Bang thậm chí còn biết cái gì bỏ hay cầm hơn cả Hoàng Côn. Chẳng qua Hoàng Côn muốn chức phó giám đốc sở. Hoàng Côn cười cười tự giễu, không biết Trần Đại Lực bây giờ có phải như kiến bò trên chảo hay không?
Triệu Quốc Đống không đi ngâm suối nước nóng mà ở lại nói chuyện với Tương Uẩn Hoa.
Lúc Tương Uẩn Hoa đi ra thì thấy Hoàng Côn đang đứng một mình hút thuốc trên hành lang.
Ân oán giữa Triệu Quốc Đống và Hoàng Côn, Tương Uẩn Hoa cũng biết. Nhưng trong mấy năm Hoàng Côn làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm, kinh tế Hoa Lâm vẫn phát triển khá nhanh, chỉ kém hơn Khu Khai Phát.
Anh nói Hoàng Côn dập khuôn cũng được, không có sáng tạo cũng được, Đường Diệu Văn giỏi cũng được. nhưng nếu Bí thư huyện ủy không có năng lực thì dù bên Ủy ban huyện có cố gắng đến đâu thì cũng không thể làm tốt được. Chỉ bằng điểm này cho thấy Hoàng Côn còn có năng lực, ít nhất hắn thành công khống chế cục diện huyện.
- Lão Hoàng, vào ngồi một chút, đứng đây một mình làm gì?
- Bí thư Tương, ngài và Bí thư Triệu đã lâu không gặp nên có nhiều việc cần nói chuyện, tôi sao dám làm phiền.
- Tôi và cậu ta hay gọi điện, có bao chuyện cần nói chứ? Đi, vào nói chuyện.
Tương Uẩn Hoa kéo Hoàng Côn đi vào trong.
Thấy Tương Uẩn Hoa sau khi đi WC còn kéo một người vào, Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy là Hoàng Côn nên có chút kinh ngạc, đồng thời hắn cũng hiểu ra đôi chút.
- Lão Hoàng, vào ngồi đi, tôi đang tìm cơ hội nói chuyện với anh. Lần trước tôi tới Hoa Lâm mà không có cơ hội.
Trước đó Tương Uẩn Hoa còn nói chuyện với hắn về việc Huyện Hoa Lâm và Hoàng Côn. Triệu Quốc Đống cũng đang suy nghĩ. Ân oán giữa hắn và Hoàng Côn thì nhiều người ở Ninh Lăng biết, trong Hội nghị thường ủy lần trước hắn đã cản đường Lữ An Bang, tát mạnh vào mặt Hoàng Côn.
Nhưng bây giờ hắn đã làm Bí thư Thị ủy, ân oán đó có phải nên kết thúc không?