- Chậm đã.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Tôi tin vị Trưởng đồn Vệ và cảnh sát Phùng này biết chuyện xảy ra. Nhưng tôi vẫn hy vọng các anh xử lý trên nguyên tắc công bằng. Mấy người bọn họ gây sự, làm phiền phụ nữ rồi đánh người, tôi tin rất nhiều hành khách và nhân viên bến tàu thấy. Tôi chỉ hy vọng các anh có thể điều tra theo tình hình thực tế, trả công bằng cho người bị hại. Đừng cho một vài con ngựa hại đàn ảnh hưởng đến hoàn cảnh thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng ta.
Vệ Cương lúc này đầu đổ mồ hôi, dù y không rõ chuyện cũng biết nên giải quyết như thế nào. Y nháy mắt cho cấp phó nháy mắt với y, sau đó họ Phùng vung tay lên nói:
- Xin lỗi, vừa nãy cho mấy người đi mà các người không đi, bây giờ chỉ có thể làm theo công vụ.
Một tên công an hàng hải nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống và nói:
- Mày là ai, có gan thì nói tên ra.
- To gan.
- Lớn mật.
Vân Bạc cùng Vệ Cương đều kêu lên.
Triệu Quốc Đống hinh thường nhìn và không thèm để ý đến đối phương. Hắn nhìn Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc rồi nói:
- Tôi chỉ cần sự xử lý công bằng, không nên vì thân phận của ai đó đặc biệt mà có thể muốn làm gì thì làm. Các anh có thể đi nghe xem hành khách đánh giá về cảnh sát Ninh Lăng chúng ta như thế nào? Bọn họ chỉ biết đó là người mặc cảnh phục. Ninh Lăng đang tạo ra đô thị với hoàn cảnh tốt nhất để thu hút đầu tư, tôi không hy vọng vì việc nhỏ này ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói xong liền ra hiệu cho đồn công an đi tìm nhân chứng, mấy tên công an hàng hải cũng bị đưa vào lấy khẩu cung.
Mà Vệ Cương kia cũng đã chuẩn bị xong máy quay ghi hình mấy tên công an hàng hải say khướt coi như làm bằng chứng. Nếu bọn họ nói là chấp hành nhiệm vụ thì việc say rượu khi làm nhiệm vụ sẽ bị xử lý đầu tiên. Nếu không phải chấp hành nhiệm vụ thì càng đơn giản, đó là bọn họ dừng tư cách cá nhân gây rối an ninh trật tự.
Triệu Quốc Đống không nói nhiều, hắn nói với Mã Nguyên Sinh vài câu rồi ra khỏi đồn công an. Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc cũng chú ý đến cô gái đi theo bên cạnh lên xe của Triệu Quốc Đống.
Đây là lần đầu tiên Mễ Á vào văn phòng Triệu Quốc Đống.
- Thử chè Bích vụ sơn nổi tiếng của Ninh Lăng xem sao, ngưng thần tỉnh táo, có tác dụng dưỡng nhan sắc giảm béo cho phụ nữ, với đàn ông cũng có hiệu quả đặc biệt. Lúc rảnh rỗi em có thể giới thiệu với người trong công ty em.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống nói.
- Anh đừng nghĩ em là nhân viên cao cấp gì, em chỉ là người làm thuê mà thôi. Mà chè này có hiệu quả tốt như vậy sao?
Mễ Á có vẻ cũng đã dần bình tĩnh lại. Triệu Quốc Đống nếu dám mang cô rời đi mà không gặp em họ cô thì tất nhiên hắn rất tự tin, cho nên Mễ Á cũng yên tâm.
- Hừ, chè này có mùi thơm nồng nặc, phong vị đặc biệt, không nói đến danh tiếng một thời, nhất là uống nhiều sẽ khiến con người ta giảm áp lực tâm lý. Anh đề nghị em bình thường có thể uống chè này.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được rồi Quốc Đống, em nghĩ nếu lãnh đạo chính quyền nào vừa gặp người đã giới thiệu đặc sản địa phương mình, em nghĩ địa phương đó nhất định có tương lai.
Mễ Á trừng mắt nói:
- Chẳng qua anh nếu có quà biếu thì em có thể miễn phí thay anh mang về cho người ở công ty, mời bọn họ uống thử.
- Miễn phí? Quà biếu? Anh sao cảm thấy em đây là đang quảng cáo giúp anh, hay là dùng gì đó để lấy lòng cấp trên em vậy?
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nói.
- Hừ, thích thì cho, em cũng không thèm làm quảng cáo giúp anh đâu.
Mễ Á ra vẻ tức giận.
- Đương rồi, khi em đi anh sẽ đưa vài hộp tới cho em.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nói.
- Quốc Đống, tình hình em họ em thế nào bây giờ?
Mễ Á nhấp ngụm nước và nói.
- Anh còn đang xem em nhịn được bao lâu. Chẳng lẽ em xông xáo giang hồ mấy năm mà không thay đổi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói, hắn thích tính cách thẳng thắn này của Mễ Á.
- Ba hoa. Nói mau, em gái em thế nào rồi, không có việc gì chứ?
Câu nói của Triệu Quốc Đống ở đồn công an làm Mễ Á cảm thấy hắn ở trong công việc khác hẳn trước mặt cô. Mặc dù là một lý do rất đơn giản cũng có thể tăng lên một cảnh giới rất cao, làm người ta cảm thấy hôm nay không xử lý tốt thậm chí ảnh hưởng đến sự phát triển của Ninh Lăng.
- Có chuyện gì không ư? Em gái em và bạn trai là người bị hại, chỉ cần phối hợp cơ quan công an là đủ. Anh nghĩ cơ quan công an Ninh Lăng có năng lực xử lý tốt việc này, đây không chỉ liên quan đến em em, đồng thời cũng là tổn hại hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng. Nếu đông đảo hành khách mà có nhà đầu tư tới Ninh Lăng thấy cảnh này thì họ sẽ nghĩ sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói tiếp;
- Em không nên chỉ coi việc này đơn giản là do anh giúp em họ em. Nếu chỉ như vậy anh chỉ cần gọi điện là xong, chuyện gì cũng có thể giải quyết, có lẽ xử lý nhanh và đơn giản hơn. Nhưng anh thật sự muốn tới xem. Cảng Ninh Lăng là một cửa sổ ra bên ngoài của Ninh Lăng, tình hình nơi này quan hệ đến bộ mặt Ninh Lăng, xảy ra chuyện như thế này anh không thể không chú ý.
Mễ Á trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Cô đúng là không hiểu Triệu Quốc Đống nói như vậy là trêu cô, hay thật sự là đề cao tính chính trị của việc này. Nếu là vế trước thì có thể nói Triệu Quốc Đống diễn quá giỏi.
Mễ Á đang định nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng gõ, Vân Duệ nói vọng vào.
- Bí thư, Cục trưởng Mã và Bí thư Vân – Bí thư Đảng ủy chính pháp Tây Giang tới.
- Ừ, mời bọn họ vào.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Em có cần tránh sang bên không?
Mễ Á có chút hốt hoảng nói.
- Không cần, chúng ta là biến hoá, em lại là đại biểu nhà đầu tư tới Ninh Lăng khảo sát, em không cần nói gì, chỉ ngồi bên nghe bọn họ thông báo tình hình là đủ.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc vào văn phòng Triệu Quốc Đống thì đã nhận ra người phụ nữ kia và Triệu Quốc Đống có quan hệ không bình thường. Nếu không Triệu Quốc Đống không thể tự mình đến Ninh Lăng. Theo phản ánh của cảnh sát đồn công an thì người phụ nữ này có quan hệ với cô gái bị đưa vào đồn, có lẽ là chị em. Sau đó Triệu Quốc Đống mới tới, hơn nữa không lộ thân phận, tất nhiên là muốn tìm hiểu xem đồn công an xử lý như thế nào.
Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc cũng đã hỏi rõ câu chuyện, nhất là phản ứng của Triệu Quốc Đống khi tới đồn công an, lúc này bọn họ mới yên tâm một chút. Ít nhất người bị hại đến đồn công an không bị xâm phạm bất hợp pháp, theo trình tự, thái độ của cảnh sát với Triệu Quốc Đống cũng khá quy củ. Về phần nói đồn công an muốn ỉm việc này đi mặc dù có sai nhưng cũng có thể giải thích.
- Ngồi đi, tôi giới thiệu một chút, đây là Mễ Á – bạn học hồi cấp ba của tôi, là người đại diện của công ty đầu tư quốc tế Hán Đăng được tôi mời tới khảo sát tình hình đầu tư vào hạng mục năng lượng mặt trời của Ninh Lăng chúng ta. Trong hai người bị hại có một là em gái cô ấy. Các anh cứ khách quan giới thiệu, không nên e ngại Mễ Á.
Triệu Quốc Đống ra hiệu mời hai người ngồi xuống.
Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc nhìn nhau. Việc này do Vân Bạc đứng ra giới thiệu.
Tình huống đơn giản như trước đó mọi người biết. Mấy tên công an hàng hải lấy danh nghĩa Mễ Ny và bạn trai có hành vi vi phạm pháp luật ở trên tàu nên yêu cầu đưa đến trụ sở công an hàng hải nhưng bị đồn công an cảng từ chối, hy vọng hai bên có thể thương lượng hào giải.
Triệu Quốc Đống ra yêu cầu khá đơn giản với Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc. Đó là xử lý khách quan, không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng.
Mã Nguyên Sinh và Vân Bạc đều có chút khó xử. Yêu cầu của Triệu Quốc Đống mặc dù đơn giản nhưng nó liên qan đến một vấn đề rất quan trọng. Đó là nếu xử lý theo việc gây rối an ninh trật tự thì ba người của công an hàng hải đã có hành vi phạm pháp. Nếu xử lý theo việc quản lý trị an có thể tạm giữ tối đa ngày, nhưng nó sẽ mang tới rất nhiều trình tự phức tạp.
Đối phương có thể yêu cầu hoãn chấp hành, cũng mời có trình tự tố tụng, điều này là rất phiền phức. Hơn nữa còn có thể tạo thành mâu thuẫn giữa cảnh sát Ninh Lăng và công an hàng hải.