- Anh cũng đừng như vậy, đàn ông cầm được, bỏ được. Chúng ta vừa nãy không nhận ra hắn, người không biết không có tội mà. Chúng ta bây giờ đi nói xin lỗi cũng đây có gì chứ. Hắn là Thường vụ tỉnh ủy, anh còn chưa làm được thường vụ huyện ủy, hắn còn có thể chấp anh sao?
Người phụ nữ nói khá có lý.
- Nếu anh không tiện đi nói thì để em nói.
Mạnh Quốc Cường vừa cảm động vừa xấu hổ. Mặc dù mới đầu y bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn nhưng về sau lại bị chính năng lực, trí tuệ của cô làm y điên đảo. So sánh với Liêu Đan, người phụ nữ này hơn hẳn về mọi mặt, cả về cuộc sống và công việc.
- Được rồi, anh nghĩ chúng ta đừng đi tự rước nhục. Chẳng may hắn là kẻ hẹp hòi thì chúng ta đi không phải là?
Mạnh Quốc Cường lắc đầu nói.
- Không được. Chúng ta phải đi.
Người phụ nữ kéo tay Mạnh Quốc Cường:
- Nếu chúng ta đi xin lỗi mà hắn không chịu bỏ qua tức là nói hắn hẹp hòi, chúng ta không thể nói gì hơn. Ít nhất chúng ta đã cố gắng. Còn nếu hắn bỏ qua thì chúng ta đã thành công. Không thử thì sao biết có được hay không?
Mạnh Quốc Cường thấy vậy không khỏi thở dài một tiếng. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá công lợi, ngay cả các bạn của mình cũng đã nhắc mình chuyện này. Y cũng không phải không biết nhưng người phụ nữ này luôn vì tốt cho y, y còn có thể nói gì chứ?
…
Phùng Đông Hoa, Thẩm Đình Chiêu, Vưu Huệ Hương ngồi nói chuyện khá lâu với Triệu Quốc Đống. Đối với vị tân Thường vụ tỉnh ủy này, cả Phùng Đông Hoa và Thẩm Đình Chiêu đều có tâm tư.
Hơn mười năm trước Phùng Đông Hoa đã biết Triệu Quốc Đống nhưng ấn tượng không sâu. Lúc ấy Phùng Đông Hoa là thường vụ, Phó chủ tịch huyện, Triệu Quốc Đống còn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát Giang Khẩu. Sau đó hắn làm Phó bí thư Đảng ủy xã Lĩnh Đông vài tháng rồi rời khỏi Giang Khẩu. Hai người có thể nói không có qua lại gì.
Nhưng đời người vốn là như vậy, mười năm trước đối phương là rất bình thường, mười năm sau đối phương đã thành Thường vụ tỉnh ủy, thành lãnh đạo của lãnh đạo mình. Mặc dù không phải lãnh đạo trực tiếp nhưng thân phận Thường vụ tỉnh ủy có khi cả đời mình không thể đạt tới.
Thẩm Đình Chiêu lại rất tò mò về Triệu Quốc Đống. Y không phải cán bộ địa phương, cũng là lần đầu nghe nói vị thường vụ Triệu này lại từng là cán bộ cảnh sát ở Công an huyện Giang Khẩu.
Kỳ tích Ninh Lăng có thể nói thành giai thoại trong toàn tỉnh, nghe nói vị Bí thư thị ủy trẻ tuổi này từ Bộ năng lượng quay về và chỉ dùng hai năm biến Ninh Lăng thành “Thủ đô năng lượng mới” của quốc gia. Nhưng bây giờ thoạt nhìn vị thường vụ tỉnh ủy này không có gì khác so với người trẻ tuổi cả.
Đương nhiên Thẩm Đình Chiêu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Đối phương cũng là người, không phải ba đầu sáu tay, cũng chỉ là có quan niệm, năng lực, khả năng nắm bắt cơ hội mạnh hơn một chút mà thôi. Vì thế hắn mới đạt được thành tích như vậy.
- Bí thư Phùng, chủ tịch Thẩm, đã muộn như thế này còn làm phiền hai anh. Liêu Xương Thịnh là lão lãnh đạo trước đây của tôi, tôi đến với tư cách cá nhân không ngờ lại làm kinh động hai vị. Hai vị là quan phụ mẫu của Giang Khẩu, ngày mai nhất định có nhiều công việc phải làm nên mời về trước nghỉ ngơi. Như vậy đi, tết này tôi về Giang Khẩu, đến lúc ấy tôi xin mời Bí thư Phùng, chủ tịch Thẩm, còn có Bí thư Huệ Hương, Bí thư Lục, chủ tịch Long ngồi một chút, được không?
Triệu Quốc Đống cũng biết để mọi người cứ đợi đây là không ổn. Dù hắn là thường vụ tỉnh ủy nhưng mấy người ở Giang Khẩu không phải cấp dưới trực tiếp của hắn. Người ta tới là tôn trọng hắn, nếu thật sự coi là lãnh đạo của bọn họ thì quá sai lầm.
- Ha ha, Bí thư Triệu, sao có thể để ngài mời chứ? Tới lúc ấy tôi và lão Thẩm sẽ mời ngài, chỉ cần ngài bớt chút thời giờ đến tham gia là được.
Phùng Đông Hoa rất khách khí nói:
- Lão Thẩm, chúng ta đi trước thôi, Bí thư Triệu có thể ở lại một lát. Bí thư Vưu, lão Lục, Chính Vũ, mấy người ở lại đây tiếp Bí thư Triệu.
Sau khi Phùng Đông Hoa, Thẩm Đình Chiêu đi, Triệu Quốc Đống nhờ Long Chính Vũ đi đặt cho mình một vòng hoa, đối phương đương nhiên là vội vàng đáp ứng.
Sau đó hắn và Vưu Huệ Hương một mình nói chuyện về sự phát triển và thay đổi nhân sự mấy năm qua của Giang Khẩu.
Phùng Đông Hoa đã lầm Bí thư huyện ủy Giang Khẩu gần năm năm, có lẽ hết lần này sẽ đổi vị trí. Phùng Đông Hoa vẫn cố gắng lên thị xã nhưng khá khó khăn. Khả năng lớn nhất là sang huyện khác hoặc lên thành phố làm cục trưởng cục nào đó.
Yy mới tới Giang Khẩu chưa đầy năm. Phùng Đông Hoa đi có lẽ không đến lượt y lên làm Bí thư huyện ủy, có lẽ là trên thành phố hoặc là quận, huyện khác điều tới. Vưu Huệ Hương mới làm Phó bí thư Huyện ủy chưa đầy hai năm nên chắc vẫn phải ở lại Giang Khẩu một thời gian nữa.
Mạnh Quốc Cường thấy bí thư, Chủ tịch huyện đi nhưng vẫn không dám lộ mặt. Y không biết Triệu Quốc Đống nói chuyện gì với hai vị lãnh đạo kia. Nhưng y thấy Triệu Quốc Đống và Vưu Huệ Hương khá quen thuộc, có lẽ quen từ trước.
Thấy cứ tiếp tục như vậy không chừng Triệu Quốc Đống sẽ đi, Mạnh Quốc Cường chỉ có thể kiên trì tới cùng đi lên. Y nghĩ dù bị mắng mỏ, sỉ nhục cũng chỉ có thể chịu.
..
Triệu Quốc Đống và Vưu Huệ Hương không ngờ vợ chồng Mạnh Quốc Cường sẽ tới.
- Bí thư Triệu, tôi cũng không muốn giải thích gì nhiều, như vậy cũng không có ý nghĩa. Tôi chỉ muốn nói một câu xin lỗi với ngài. Thái độ và lời nói vừa rồi của chúng ta đã xúc phạm tới ngài, ngài là lãnh đạo mong ngài bỏ qua cho chúng tôi.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận vợ chồng này giỏi nắm bắt thời thế, chừng mực. Hắn thầm nghĩ mình có lẽ không làm được như vậy. Dám can đảm nhận lỗi thẳng như vậy, lại có mặt người khác nữa, nếu như mình còn không bỏ qua thì đúng là mình nhỏ nhen.
- Chánh văn phòng Mạnh, đây chắc là vợ bây giờ của anh? Anh bây giờ mặc dù đã ly hôn với Liêu Đan nhưng cả hai cũng đã có con, tôi hy vọng anh làm tròn trách nhiệm người cha. Dù sao con trẻ vô tội, làm cha mẹ thì phải quan tâm nhiều hơn.
Triệu Quốc Đống không biết nói gì vào lúc này, chỉ có thể nhắc nhở đối phương một chút.
- Cuộc đời trải qua rất nhiều chuyện, hy vọng hai người nhớ kỹ chữ khoan dung. Cái khác tôi không muốn nói, tôi nhận lời xin lỗi của anh nhưng hy vọng anh đừng quên lời tôi nói. Nếu không tôi nghĩ chức chánh văn phòng sẽ theo anh đến khi anh về hưu.
Thấy vợ chồng Mạnh Quốc Cường vừa chật vật nhưng lại có vẻ yên tâm rời đi, Vưu Huệ Hương cười cười một tiếng:
- Quốc Đống, thật không ngờ cậu còn có trái tim suy nghĩ đến đám nhỏ của những cặp vợ chồng ly hôn như vậy. Theo tôi nhớ cậu phải quan tâm đến việc điều chỉnh nhân sự hoặc là hạng mục đầu tư mấy chục, mấy trăm triệu mới đúng.
- Hừ, chị đây là mang cặp mắt thành kiến nhìn tôi rồi. Liên Hương tỷ bây giờ đã làm Thị trưởng, chẳng lẽ cũng như lời chị nói sao?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Cũn không còn sớm, quốc khánh nếu rảnh thì chị gọi cả Liên Hương, Lệ Quyên, chúng ta đã lâu không ngồi với nhau. cũng không biết kỹ thuật tennis của các chị có tiến bộ không?
- Ừ, Bí thư Triệu mời thì tôi nghĩ dù là tôi, chị tôi hay Lệ Quyên đều kiễng chân chờ mong. Về phần kỹ thuật lên hay xuống thì phải xem lâu như vậy cậu có tập không?
Vưu Huệ Hương cười nói:
- Cứ như vậy đi, tôi sẽ gọi cho chị tôi và Lệ Quyên, cậu gọi cả Lệ Mai nữa. Con bé này sau khi lên làm Phó chủ tịch mà không mời khách, cũng không gọi điện thông báo gì. Uổng công tôi và Lệ Quyên nói giúp, đúng là vong ơn.
- Ha ha, sau khi về tôi nhất định nói với Vương Lệ Mai. Chẳng qua Đông Giang bây giờ đúng là rất nhiều việc, có lẽ bận đến độ cô ta sắp quên họ mình là gì rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
Triệu Quốc Đống về đến nhà đã hơn h đêm.
Từ dưới nhìn lên thì thấy vẫn có ánh đèn, chẳng qua không rõ là từ nhà nào hắt ra.
Hắn mở cửa rất nhẹ nhưng vẫn làm người bên trong phát hiện ra. Từ Thu Nhạn đi ra đón:
- Về rồi sao, không có gì chứ?
Triệu Quốc Đống lắc đầu vào nhà, hắn thấy Từ Xuân Nhạn cũng dựa lưng trên giường. Tất nhiên là hai chị em nằm trên một giường đợi hắn về.
Lên giường, sau lưng Triệu Quốc Đống đã có thêm một chiếc gối. Từ Xuân Nhạn hiểu Triệu Quốc Đống có tâm sự, nhìn mặt là biết hắn không ngủ ngay.
Triệu Quốc Đống không khỏi cảm thấy ấm áp, Từ Xuân Nhạn có thể nói rất biết cách chăm sóc người khác, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác này.
Nhớ đến lời nói của Vưu Huệ Hương, Triệu Quốc Đống không nghĩ tới việc mình thành thường vụ tỉnh ủy lại tạo ra chấn động lớn đến như vậy. Trong Tỉnh ủy cũng truyền xôn xao về cuộc tranh giành giữa mình và Long Ứng Hoa, bảo sao Phùng Đông Hoa cùng Thẩm Đình Chiêu đã muộn như vậy còn không thể không đến.
Rất nhiều người hướng về hắn là do cảm thấy hắn được Bí thư thị ủy Ứng Đông Lưu tín nhiệm, mà không phải hoàn toàn coi trọng thân phận thường vụ tỉnh ủy của hắn.
Hiện nay mà nói chức thường vụ tỉnh ủy của hắn mới là một bậc thang để hắn nâng tầm mắt và vị trí lên cao hơn một bước, khiến hắn dùng ánh mắt và suy nghĩ ở góc độ khác mà nhìn nhận vấn đề, làm cho hắn có thể từ từ thích ứng với việc này. Đây là quá trình mà ai cũng phải trải qua để trưởng thành.
Triệu Quốc Đống cứ như vậy lặng lẽ suy nghĩ. Đêm nay hắn có nhiều đều xúc động. Liêu Xương Thịnh mất, Phùng Đông Hoa cùng Thẩm Đình Chiêu tôn trọng, Vưu Huệ Hương có vẻ mặt vi diệu, còn cặp vợ chồng Mạnh Quốc Cường dám nhận lỗi trực tiếp cũng làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
Hai chị em Từ Xuân Nhạn cứ thế ngồi bên cạnh hắn, im lặng không nói. Có hắn ở bên làm hai cô ngủ thấy cũng ngon hơn. Triệu Quốc Đống cứ thế ngồi tới khi gần sáng mới ngủ nhưng chị em Từ Xuân Nhạn lại ngủ rất ngon.
Khi Triệu Quốc Đống tỉnh lại trời đã sáng hẳn, bên cạnh chỉ còn có Từ Thu Nhạn, Từ Xuân Nhạn đã đi.
- Xuân Nhạn đâu rồi?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Chị ấy chắc là đi mua đồ ăn sáng.
Từ Thu Nhạn định dậy chẳng qua Triệu Quốc Đống đã đưa tay ôm eo cô.
Nhìn Triệu Quốc Đống nhìn vào ngực mình không muốn rời mắt làm người cô không khỏi nóng lên. Tối qua trước khi ngủ đã có một phen, sáng mới dậy sao hắn đã có vẻ mặt này?
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ mới thấy h, h Bành Trường Quý mới tới đón, vẫn còn nhiều thời gian. Từ Xuân Nhạn ra ngoài sớm như vậy nhất định là để hắn và Từ Thu Nhạn có nhiều thời gian bên nhau. Tối qua hai cô ngủ rất ngon nên hắn không muốn làm hai cô thức mặc dù hắn rất muốn làm gì đó.
Không đợi Từ Thu Nhạn có phản ứng, Triệu Quốc Đống đưa tay ra đẩy đẩy, váy ngủ khẽ trượt xuống bờ vai, cặp vú trắng tròn lộ ra, điểm hồng nhảy nhảy lên. Từ Thu Nhạn yêu kiều kêu lên rồi chui vào lòng Triệu Quốc Đống …
…
- Phan Xảo muốn sang Hồng Sơn?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ừ, đây là do chính miệng Phan Xảo nói với tôi biết.
Bành Nguyên Hậu ngồi trước mặt Triệu Quốc Đống đầy quy củ.
Uy tín của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng rất cao, mấy người như Bành Nguyên Hậu bây giờ cũng không dám có hành vi quá mức trước mặt Triệu Quốc Đống.
Đến văn phòng Triệu Quốc Đống, Bành Nguyên Hậu cũng rất bất đắc dĩ. Phan Xảo đã nhiều lần nói chuyện với mình, Bành Nguyên Hậu cũng rất muốn giúp Phan Xảo. Nhất là khi thấy Vương Lệ Mai ở bên Đông Giang làm rất tốt mà Phan Xảo lại mãi không có cơ hội.
Chức chánh văn phòng Ủy ban Quận không tranh được, chức Trưởng ban Tuyên giáo cũng lướt qua, chức Phó chủ tịch quận thì mãi không xác định, Phan Xảo cũng không được may mắn mấy. Bành Nguyên Hậu cũng không biết tại sao Lưu Như Hoài vẫn luôn có cái nhìn không tốt mấy về Phan Xảo, mình đã nhắc lnh nhiều lần nhưng Lưu Như Hoài luôn lấy lý do xem một chút mà để đó. Điều này làm Bành Nguyên Hậu vừa có chút nuối tiếc vừa khó hiểu.
- Đến Hồng Sơn không phải để chơi, đó là vùng biên giới nên hoàn cảnh công việc, cuộc sống không dễ như Ninh Lăng. nếu chỉ nghĩ sang đó quá độ thì tôi khuyên cô ta sớm bỏ suy nghĩ này. Bên Hồng Sơn đặt nhiều kỳ vọng vào nhóm cán bộ Ninh Lăng chúng ta, sang đó mà làm không tốt chính là làm Ninh Lăng mất thể diện, tôi không đồng ý.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
Hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ đến để một nữ cán bộ sang Hồng Sơn. Dù sao cũng chỉ có một năm mà thôi. Hắn mặc dù có ấn tượng tốt đối với Phan Xảo nhưng hắn là Bí thư thị ủy khi chọn cán bộ cần phải công bằng.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Bành Nguyên Hậu không dám xác định lắm. Mặc dù Phan Xảo đã nói mấy lần với mình nhưng dù sao không xác thực. Bây giờ nếu đã nói thẳng với Triệu Quốc Đống rồi xác định xong, sau đó mà muốn sửa lại thì sợ không được.
- Hay là tôi về nói chuyện với Phan Xảo một chút nữa?
Bành Nguyên Hậu có chút do dự.
- Ừ, anh nói với Phan Xảo là cứ làm tốt công việc của mình, đừng nghĩ cấp trên không thấy. Đương nhiên nếu cô ta muốn sang Hồng Sơn rèn luyện, nâng cao mình thì tôi thật lòng hoan nghênh.
Triệu Quốc Đống rất nghiêm túc nói.
Sau khi Bành Nguyên Hậu đi, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ. Xem ra rất nhiều người không hứng thú với việc trao đổi cán bộ với Hồng Sơn. Ít nhất Cổ Bình Nguyên đã từ chối lời đề nghị của Chung Dược Quân, còn Hoắc Vân Đạt cũng gọi cho mình mấy cuộc, xem ra cũng không rõ ràng với ý đồ của mình. Tiêu Phượng Minh cũng nói các quận, huyện đề cử cán bộ là rất ít, người phù hợp điều kiện càng ít hơn, hơn phân nửa đều là người không có hy vọng tiến bộ, muốn nhân cơ hội này thử vận may. Phan Xảo nhờ Bành Nguyên Hậu đến nói chuyện với mình có khi là sự dò xét. Chẳng qua hắn thật ra muốn xem Phan Xảo có dám kiên trì yêu cầu cử tới Hồng Sơn một lần nữa không? Nếu kiên trì thì hắn cũng muốn cho đối phương một cơ hội. Còn nếu lùi bước thì nói rõ Phan Xảo lấy Bành Nguyên Hậu để làm cầu nối cho mình nhớ lại cô ta.
Cơn sóng điều chỉnh cán bộ lần này có nhiều người thấy mạo hiểm thì cũng có người thấy đây là cơ hội. Bởi vì có thêm nhân tố cử sang Hồng Sơn khiến nhiều người nóng lòng muốn thử lại lo bị lãnh đạo biến tướng cử sang Hồng Sơn. Trong mắt bọn họ vậy sẽ phản tác dụng. Làm như thế nào để lãnh đạo vừa biết rõ mình muốn tiến bộ lại không muốn rời Ninh Lăng, đây là thử thách không nhỏ với các cán bộ.
Hoắc Vân Đạt xem ra cũng không quá vui. Giản Hồng cũng gọi cho mình yêu cầu Thị ủy thận trọng cân nhắc tình hình thực tế của Đông Giang, phải thận trọng khi đồng chí Hoắc Vân Đạt. Đây là lần đầu Giản Hồng nói với giọng đó với mình. Triệu Quốc Đống hiểu tâm trạng của đối phương nhưng hắn cũng có quyết định của mình.
Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất là làm thông công tác tư tưởng với Hoắc Vân Đạt. Nếu Hoắc Vân Đạt không thông thì việc cử sang Hồng Sơn sẽ vô ích.
Trong cơn sóng điều chỉnh này, Đường Diệu Văn cũng đề cử với hắn Bí thư đảng ủy thị trấn Hà Khẩu - Hướng Quân. Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng với người này.
Lúc trước Mễ Phong Hằng đến nói chuyện với mình thì cũng đã nhắc qua Hướng Quân này. Hướng Quân có thể biến một thị trấn thành thị trường giao dịch trà đến lớn nhất, tầm ảnh hưởng đến mấy tỉnh Chiết, Tương, Quế, Mân, Việt. Bây giờ nghe nói giai đoạn hai đã bắt đầu xây dựng, thị trường giao dịch này không chỉ giới hạn ở sản phẩm trà mà còn dính tới hoa quả và đặc sản.
Đường Diệu Văn bình thường sẽ không đề cử ai riêng với mình, còn nếu Đường Diệu Văn đã lên tiếng thì nhất định Hướng Quân có biểu hiện xuất sắc làm Đường Diệu Văn rất hài lòng.
Triệu Quốc Đống vốn định dành thời gian tới xem sự phát triển của Hà Khẩu nhưng không có. Có đôi khi hắn cũng tới Kỳ Lân Quan nhưng không thể đi đâu khác được
Ý của Đường Diệu Văn đương nhiên là không phải muốn để Hướng Quân tới Hồng Sơn. Huyện Hoa Lâm báo danh sách lên cũng không có Hướng Quân, Đường Diệu Văn đây là muốn giữ lại để Hoa Lâm dùng.