Ồ.
Triệu Quốc Đống yên tâm hơn đôi chút. Nếu chuyện này hai người Mã Nguyên Sinh, Lạc Dục Thành không biết thì đó là thất trách. Mặc dù vậy nhưng việc bọn họ không báo lên cho mình cũng làm Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng.
Đang nói chuyện, điện thoại di động của hắn vang lên, là Lạc Dục Thành gọi tới.
Lạc Dục Thành khi gọi cũng biết Triệu Quốc Đống đã tới đoạn giao giữa quốc lộ và cao tốc An Tương nên báo cáo qua tình hình trạm phía đông Ninh Lăng. Bên kia cũng rất nghiêm trọng, bây giờ ít nhất có hơn người chưa lên được xe về nhà, nhân số đang tiếp tục tăng lên. Khách bên kia chủ yếu đi về phía tây như Tào Tập, Hoa Lâm cùng huyện Tây Hà – Thông Thành.
Lạc Dục Thành vừa gác máy, Mã Nguyên Sinh cũng đã gọi tới.
Hướng từ Ninh Lăng đi Vân Lĩnh, Nam Độ, Nam Hoa càng nghiêm trọng hơn, bây giờ ít nhất có người chưa lên được xe, ai cũng đầy lo lắng để hy vọng về nhà sớm.
Nam Hoa là thị xã có số dân đông thứ hai toàn tỉnh chỉ đứng sau An Đô, từ trước đến giờ đây là nơi tập trung chính sức lao động của toàn tỉnh. Ninh Lăng phát triển kinh tế với tốc độ cao đã hấp dẫn nhiều người lao động Nam Hoa sang Ninh Lăng. Theo Triệu Quốc Đống biết thì một phần ba công nhân khu công nghiệp Lâm Cảng – Tây Giang là đến từ Nam Hoa, mà Khu khai phát cũng có rất nhiều công nhân đến từ Nam Hoa.
Theo tình hình này chỉ sợ đến , h số người còn phải tăng lên vài lần, thậm chí nhiều hơn. Các bến xe Ninh Lăng hiện nay sớm đã bán hết vé, nói cách khác chỉ dựa vào các xe khách của Ninh Lăng thì căn bản không đáp ứng hết số khách này.
Triệu Quốc Đống cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Xe bus trong nội thành đang không ngừng chuyển hành khách ra bên ngoài, xe đều tới các điểm giao cắt này. Nhưng công nhân, nhân viên lại thấy thất vọng, nôn nóng. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này đúng là sẽ tạo thành vấn đề xã hội.
Triệu Quốc Đống quyết định thật nhanh và gọi cho Tiêu Phượng Minh, yêu cầu y bố trí người liên lạc tới các công ty. Công ty nào có xe liền đưa tới Thị ủy, do Thị ủy thống nhất bố trí đến các hướng.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Triệu Quốc Đống tính qua một chút theo tình hình này thì số người không mua vé sợ rằng trên người, như vậy cần từ đến xe mới đủ, đó là còn chưa tính người đã mua vé xe.
Triệu Quốc Đống lại gọi cho Phó thị trưởng, yêu cầu y liên lạc với công ty giao thông công cộng, xem có thể dành một phần xe bus hay không? Chẳng qua xe bus hầu hết có tốc độ khá chậm, thứ hai các xe này nhiều lắm chỉ chạy đến các quận, huyện lân cận mà thôi.
Nghĩ vậy, Triệu Quốc Đống lại gọi cho Tằng Lệnh Thuần, yêu cầu y thông báo đến các huyện không phải tự vận chuyển chuẩn bị ít nhất năm xe khách, trong hai tiếng phải lên được thị xã, do Thị ủy thống nhất an bài. Yêu cầu các quận, huyện, cơ quan điều xe không cần dùng của đơn vị.
Có ai ngờ được số công nhân được nghỉ tết lại tạo thành cơn sóng lớn như vậy. Ai cũng không tính được có nhiều người không mua vé đến thế. Bọn họ vốn nghĩ đây chỉ là vấn đề mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Dương Thành, An Đô mới gặp phải, như Ninh Lăng cùng lắm chỉ gặp áp lực ở mấy ga tàu mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc này thật ra không thể trách ai, ngay cả hắn cũng không ý thức được.
Do các công ty đều lục tục tuyển người nên bắt đầu từ nửa đầu năm nay số công nhân từ bên ngoài tiến vào Ninh Lăng là rất nhiều. Bây giờ nhiều người tập trung vào ngày này rời đi gần như làm hệ thống giao thông của Ninh Lăng bị tê liệt.
Lạc Dục Thành thở hổn hển chạy tới nhìn thoáng qua Triệu Quốc Đống và thấy yên tâm đôi chút. Việc này cũng không trách được y. Nhận được điện báo cáo, y đương nhiên không dám tùy tiện báo linh tinh, ít nhất cũng phải xem xét tình hình thực tế. Không ngờ chạy một vòng lại thấy nghiêm trọng đến vậy.
- Bí thư Triệu, trạm phía đông tốt hơn bên này đôi chút, tôi để một phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông chỉ huy bên đó nhưng có thể theo thời gian số người sẽ tăng nhiều. Vấn đề là bây giờ tất cả các xe khách đều đã được mua hết vé, căn bản không thể điều xe từ các công ty vận tải. Bây giờ phải lập tức nghĩ biện pháp tìm xe nếu không đúng là sẽ loạn mất.
Lạc Dục Thành nói rất thẳng lại làm Triệu Quốc Đống thoáng yên tâm. Ít nhất Lạc Dục Thành khá quyết đoán, có thể lập tức nghĩ được biện pháp.
- Xem ra chúng ta đều không theo kịp tình hình. Năm nay Ninh Lăng có bao nhiêu công nhân từ ngoài vào, bọn họ sẽ về nhà bằng cách nào? Mấy vấn đề này chúng ta đều xem nhẹ. Ai cũng nghĩ Ninh Lăng có nhiều công nhân từ ngoài đến nhưng ai ngờ tới việc này.
Triệu Quốc Đống nói làm mặt Lạc Dục Thành hơi nóng lên, chẳng qua y cũng biết giờ không phải lúc để giải thích.
- Bí thư Triệu, đây là do chúng tôi làm không tốt, nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là giúp những người này về nhà, sợ rằng phải điều xe tới đây ngay.
- Ừ, coi như anh khá tỉnh táo. Tôi đã gọi cho Tiêu Phượng Minh điều xe từ các đơn vị trong thị xã, Tằng Lệnh Thuần phụ trách điều xe từ các quận, huyện, ngoài ra Trúc Văn Khôi đang chuẩn bị điều xe bus tới. Anh lập tức bố trí lực lượng cảnh sát phân loại hành khách, chờ xe tới là tổ chức sơ tán, di chuyển người ở gần trước, cố gắng làm thông dòng người tránh tích tụ.
Triệu Quốc Đống nói làm Lạc Dục Thành thở dài một hơi, chỉ cần có bố trí như vậy là tốt rồi, sợ là không có biện pháp mà thôi. Khi hành khách thấy có hy vọng về nhà thì sẽ tốt hơn nhiều.
- Tôi sẽ lập tức đi bố trí, ngoài ra cũng điều một bộ phận cảnh sát cơ động tới duy trì trật tự.
Lạc Dục Thành lấy bộ đàm liên lạc với lực lượng cảnh sát nội thành và gọi cho Mã Nguyên Sinh.
Không ngoài dự đoán ngay khi xe đang được điều động thì dòng người bị tắc ở các cửa càng lúc càng tăng thêm. Triệu Quốc Đống đứng ở phía tây Ninh Lăng thì số người đã trên , bọn họ phần lớn là công nhân muốn về Thổ Thành, Kim Lương, Vĩnh Lương, nhân số không ngừng tăng lên.
Cũng may cảnh sát trước đó đã bắt đầu phân loại hành khách, người đi tới An Đô, An Đô, Vĩnh Lương, Kim Lương, Thổ Thành được tách ra, khi xe của thị xã điều tới liền tổ chức người lên xe sau đó khởi động đi ngay.
Chung Dược Quân chạy tới phía nam cùng Mã Nguyên Sinh phụ trách việc sơ tán người đi hướng Vân Lĩnh, Nam Hoa, áp lực bên đó không nhỏ hơn bên phía Triệu Quốc Đống, số người tụ tập đã trên người. Cảnh sát giao thông không thể không chia người ra thành mấy hàng dài, xe vừa tới là dựa theo trình tự mà rời đi.
Cũng may hành khách mặc dù rất muốn nhanh chóng lên xe nhưng thấy chính quyền và cảnh sát giao thông đứng giữa điều phối nên yên tâm hơn. Hơn nữa chính quyền bố trí xe lại không lấy tiền làm bọn họ tiết kiệm được nên cũng dần ổn định tâm lý.
Cố Vĩnh Bân chạy tới trạm phía đông cùng Phó cục trưởng Cục công an Vân Bạc phụ trách sơ tán người đi về phía Tương Tây, Hoa Lâm, Tây Hà. Văn Ngạn Hoa đến phía Ninh Đường phụ trách thông người từ Nhược Đồng đi về phía Khuê Dương, Đông Giang. Tiêu Phượng Minh và Tằng Lệnh Thuần ở lại Thị ủy phụ trách việc duy trì liên lạc giữa các điểm, điều phối xe.
Hành khách phải sơ tán tới h, h có thể nói là đỉnh cao, cao nhất là trạm phía tây với trên người, phía Ninh Đường cũng gần , phía đông Ninh Lăng cũng đạt đến người, mấy điểm khác có từ , người.
ÁP lực cực lớn làm Tiêu Phượng Minh và Tằng Lệnh Thuần ở lại Thị ủy như ngồi trên đống lửa. Tiêu Phượng Minh yêu cầu các đơn vị điều động tất cả xe trên chỗ tới, cố gắng luân phiên sơ tán. Còn Tằng Lệnh Thuần yêu cầu các quận, huyện tăng thêm xe đảm bảo hành khách đều về được nhà trước giao thừa.