Lộng Triều

quyển 17 chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng tiếp khách lúc này chỉ còn ba người Triệu Quốc Đống, Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên, không khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Diệp Khánh Xuyên cả đoạn đường đi tới nói chuyện khá vui vẻ với Triệu Quốc Đống nhưng khi thấy Bí thư thị ủy Vi Văn Minh lấy sổ, bút ra hơn nữa còn đưa mắt nhìn tới, y lập tức cảm thấy mình sơ sót nên vội vàng đi ra cửa bảo thư ký lấy quyển sổ trong cặp ra đưa cho mình. Lúc này vẻ mặt Vi Văn Minh mới tốt hơn.

Diệp Khánh Xuyên thầm thở dài một tiếng, xem ra mình còn cần học nhiều, mình vẫn còn non một chút. Có lẽ Triệu Quốc Đống không để ý cái này nhưng đổi lại lãnh đạo tỉnh ủy khác thì sao? Hoặc là nói tâm trạng của Triệu Quốc Đống hôm nay không tốt và chú ý cái này thì sao?

Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí như không chú ý đến động tác này, lúc này hắn còn đang suy nghĩ nên nói chuyện như thế nào với hai người Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên. Ngồi lát nữa hắn cũng còn cần nói chuyện với phó bí thư thị ủy Giang Nhạc Thành và Phó thị trưởng thường trực Hà Dực Phi.

Làm như thế nào chứng thực tinh thần của Tỉnh ủy, làm như thế nào đẩy mạnh công việc của Văn Thành, hắn cần đứng ở góc độ càng cao hơn mà cân nhắc vấn đề.

Ngoài việc duy trì hoạt động giáo dục Đảng viên ở Văn Thành ra, theo chỉ thị tinh thần của trung ương mà Thái Chánh Dương mang về ra, các thường vụ tỉnh ủy cần phải phụ trách việc xúc tiến các khu vực dân tộc thiểu số phát triển kinh tế, mà Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng là lãnh đạo phụ trách thị xã Văn Thành.

Văn bản còn đang được văn phòng Tỉnh ủy soạn thảo nhưng tinh thần chủ yếu đã có, nói cách khác về sau hắn phải phụ trách ở Văn Thành, mà sự phát triển tốt xấu của Văn Thành cũng quan hệ trực tiếp đến thể diện của hắn.

Như Thái Chánh Dương đã nói mặc kệ Triệu Quốc Đống nghĩ biện pháp gì thì sự phát triển của Văn Thành cũng có liên quan đến hắn. Mặc kệ Triệu Quốc Đống có lừa gạt bộ máy Văn Thành hay không, hay là vận dụng quan hệ kéo đầu tư vào Văn Thành thì Văn Thành cũng cần có khởi sắc về kinh tế. Hơn nữa Thái Chánh Dương cũng nói Triệu Quốc Đống có thể không phải biểu hiện tốt nhất nhưng ít nhất phải trong top của thường vụ tỉnh ủy.

Bị ép như vậy đúng là làm Triệu Quốc Đống hơi khó thở. Hắn là trưởng ban tổ chức cán bộ, sao lại bị đẩy sang bên phát triển kinh tế. Xem ra Thái Chánh Dương nếu không ép hết tiềm lực của mình thì đúng là sẽ không bỏ qua.

Cũng may Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên thì hắn cũng đã tìm hiểu, thành viên bộ máy Văn Thành thì hắn cũng khá quen thuộc. Nói tóm lại coi như có năng lực. Bộ máy từ thời đại Trương Quốc Phú lưu lại coi như đáng tin nên Triệu Quốc Đống cũng tự tin hơn ít. Nhưng trụ cột của Văn Thành ở đó, nếu muốn Văn Thành bay vọt như Ninh Lăng là không quá thực tế. Cũng may Thái Chánh Dương yêu cầu thuộc top thì hắn còn có thể nắm chắc. Đương nhiên chủ yếu phải xem hai người Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên phối hợp ra sao nữa.

- Ngồi đi, chúng ta đã biết từ trước nên không cần câu nệ như vậy. Hội nghị thị xã mở rộng đã diễn ra, Khánh Xuyên, anh coi như gặp mặt toàn bộ thành viên bộ máy Văn Thành, sau đây cần xem biểu hiện của hai anh.

Triệu Quốc Đống nâng chung trà thổi lá trà trên mặt, nhấp một ngụm.

- Chỉ thị của Tỉnh ủy rất nhanh sẽ được đưa ra, đây cũng là căn cứ vào ý kiến của trung ương về việc đẩy mạnh phát triển kinh tế của khu vực biên giới, dân tộc thiểu số, Tỉnh ủy quyết định mỗi vị thường vụ tỉnh ủy phải phụ trách chỉ đạo một khu vực. Theo ý trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thì vị thường vụ nào đang phụ trách hoạt động giáo dục Đảng viên ở đâu sẽ phụ trách nơi đó.

- Vậy thì tốt quá. Trưởng ban Triệu, ngài có thể phụ trách Văn Thành chúng tôi, chúng tôi tìm mà không được.

Vi Văn Minh phản ứng rất nhanh và nở nụ cười. Hai vị tổng giám đốc tập đoàn Hâm Đạt đã đến Văn Thành khảo sát, mặc dù đặt câu hỏi về trụ cột cơ sở vật chất của Văn Thành nhưng thái độ tốt hơn đoàn khảo sát trước đây nhiều.

Triệu Quốc Đống nếu thật sự phụ trách Văn Thành thì việc này hắn sẽ không thể đứng ngoài, như vậy hắn có thể tác động đến tập đoàn Hâm Đạt.

Diệp Khánh Xuyên đầu tiên là ngẩn ra sau đó mới vội vàng tỏ vẻ hoan nghênh. Triệu Quốc Đống có thể phụ trách Văn Thành thì y cũng vui, như vậy ít nhất sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Triệu Quốc Đống hơn, tìm hiểu tại sao Triệu Quốc Đống có thể khiến Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy.

- Trước không nói, trong tỉnh lập tức sẽ diễn ra hội nghị về công tác kinh tế, đến lúc ấy Bí thư Thái và cit Đào đều lên tiếng, cũng đưa ra yêu cầu. Trung ương kỳ vọng rất cao vào Điền Nam chúng ta, Bí thư Thái nói mấy ngày ngài lên Bắc Kinh họp đều mất ngủ, sau khi về Điền Nam mấy hôm nghỉ ngơi cũng không tốt, nguyên nhân là ở đâu? Chính là cảm thấy áp lực quá lớn.

Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi cho rằng Bí thư Thái và chủ tịch Đào sẽ đưa ra chỉ tiêu cụ thể cho các nơi, đến cuối năm không hoàn thành thì sợ rằng lãnh đạo chủ yếu các nơi cần có cách nói với Tỉnh ủy, Ủy ban.

Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên nhìn nhau. Trung ương đã mấy lần đưa ra yêu cầu không thể đặt chỉ tiêu cho sự phát triển kinh tế các nơi vì sợ chính quyền địa phương chỉ vì hoàn thành chỉ tiêu mà không từ thủ đoạn, nhất là bỏ qua việc bảo vệ môi trường. Như vậy chẳng lẽ Tỉnh ủy Điền Nam sẽ làm trái sao?

- Các anh cũng đừng suy nghĩ, chỉ tiêu mà tôi nói chủ yếu là về việc cải thiện cuộc sống dân sinh, ví dụ như thu nhập của nông dân, dân chúng thành thị, ví dụ như đầu tư vào giáo dục, y tế. Thu tài chính vốn là chỉ tiêu quan trọng nhất nhưng không xếp vào các chỉ tiêu mà Tỉnh ủy, Ủy ban đặt ra mà chỉ là chỉ tiêu tham khảo.

Triệu Quốc Đống thuận miệng giải thích.

- Trưởng ban Triệu, nói đi cũng nói lại. Ngài yêu cầu phát triển kinh tế thì chỉ tiêu kinh tế mới là chỉ tiêu chính. Không quan tâm cấp trên đưa ra chỉ tiêu gì thì chủ yếu vẫn là GDP thấp, thu tài chính thấp, tài chính trong tay có hạn, nếu muốn xây dựng cơ sở vật chất thì cần thu hút đầu tư bên ngoài, mà việc này cũng cần tiền. Không có tiền thì không thể nói gì khác nữa. Ngân hàng bây giờ không phải ở thời chính quyền muốn gì cũng cho, bọn họ nhìn là xem thực lực tài chính, lợi ích, bên dưới chúng tôi cũng rất khó khăn. Ngài đã từng làm bí thư, thị trưởng, ngài cũng hiểu rõ nỗi khổ trong đó hơn chúng tôi.

Vi Văn Minh thở dài một tiếng. Kinh tế của Văn Thành chậm phát triển, nhất là ngành công nghiệp càng yếu hơn làm cho trọng trách trên vai y quá nặng. Diệp Khánh Xuyên vừa tới nên còn cần thời gian quen với công việc nhưng trên tỉnh năm nay nhất định sẽ lấy phát triển kinh tế để luận anh hùng. Bây giờ đã là giữa năm, lời này của trưởng ban Triệu đã nói rõ Văn Thành năm nay không thể kém người, đây không phải ép chết người ta sao?

Triệu Quốc Đống gật đầu xoay mặt nhìn sang bên:

- Khánh Xuyên, lão Vi vừa nãy đã nói rồi đó, tình hình Văn Thành không quá lạc quan, nhất là cơ sở vật chất càng kém, không phải một hai hạng mục có thể thay đổi được. Làm như thế nào có thể triển khai công việc được tốt thì anh và lão Vi cần bàn bạc đưa ra kế hoạch. Tôi đã nói rồi, cần điều động, lợi dụng mọi tài nguyên, vừa muốn tranh thủ chính sách quốc gia, ví dụ như đường sắt Điền Quế sắp khởi công, đây là tin tức rất tốt đối với sự phát triển kinh tế của Văn Thành, thay đổi lịch sử Văn Thành không có đường sắt. Ngoài ra đường cao tốc Côn Văn tôi cảm thấy cũng có thể đưa ra bàn bạc. Đường cao tốc này có thể kết nối Văn Thành với Côn Châu, mấy quận, huyện có đường cao tốc này đi qua sẽ hưởng lợi không hề ít.

Vi Văn Minh vội vàng nói:

- Trưởng ban Triệu, phương án xây dựng đường sắt Điền Quế đã được xác định rồi sao?

- Ừ, về cơ bản đã xác định. Chẳng qua quy hoạch còn lớn hơn dự định ban đầu nhiều. Nó sẽ qua địa phận mấy huyện ở Hồng Sơn rồi tới Văn Thành, còn bảo lưu khả năng kéo dài về phía tây nam.

Triệu Quốc Đống có chút hưng phấn nói.

- Đây là biện pháp xúc tiến khu vực biên giới tây nam phát triển của trung ương.

- Vậy thì tốt quá, chỉ cần sớm xác định thời gian khởi công là tốt rồi. Chẳng qua trưởng ban Triệu, ngài nói đến cao tốc Côn Văn thì tôi hình như cũng nghe thấy nhưng hình như hai năm nay không có âm thanh gì. Sao bây giờ lại đột nhiên nhắc lại?

Vi Văn Minh nói.

- Đúng thế, tôi thấy đường cao tốc này có tác dụng xúc tiến Văn Thành phát triển không kém đường sắt Điền Quế nên tôi thấy chúng ta cần cố gắng xúc tiến hạng mục này. Đường sắt Điền Quế là hạng mục được trung ương đầu tư, như vậy cao tốc Côn Văn còn cần chính chúng ta đi tranh thủ. Tôi dự định dành thời gian lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông. Nếu đã phụ trách Văn Thành thì dù như thế nào cũng phải làm việc gì đó mà. Sao, hai anh có tin con đường này được phê duyệt không?

Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên đều rất vui mừng. Bọn họ còn có thể nói gì chứ. Lãnh đạo có thể chủ động gặm khúc xương cứng cho anh là tìm không thấy. Hơn nữa Triệu Quốc Đống dám nói như vậy thì nhất định cũng có điểm nắm chắc mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio