Lộng Triều

quyển 19 chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh nói rất đúng, không quan trọng làm ở đâ, không quan trọng lầm ở vị trí nào, quan trọng là anh có trái tim muốn làm việc.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút nói.

- Đương nhiên vị trí khác nhau sẽ phát huy tác dụng, thực hiện mục tiêu khác nhau. Nhưng tôi cảm thấy chỉ cần có thể thực hiện mục tiêu mới là quan trọng nhất.

Hoắc Vân Đạt gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Ở Hồng Sơn tôi còn có thể dựa theo ý của mình làm chút chuyện, lãnh đạo Thị ủy, ủy ban cũng ủng hộ. Hơn nữa tôi thấy mình ở Hồng Sơn cũng sẽ tạo được thành tích, cảm giác này rất khác..

- Ý của anh là nếu anh ở Ninh Lăng chưa chắc có thể phát huy như vậy?

Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.

- hắc hắc, chủ nhiệm Triệu, ngài đúng là giỏi bắt trúng sơ hở. Nhưng ngài phải thừa nhận tôi về An Nguyên chưa chắc tìm được vị trí thích hợp cho mình. Tôi ở Hồng Sơn làm phó thị trưởng, bây giờ bảo tôi về làm bí thư hay chủ tịch huyện thì chỉ sợ là rất khác nhau, phải điều chỉnh tâm lý. Tôi không cho rằng mình hơn Ngụy Hiểu Lam cùng Đường Diệu Văn. Ngay cả Hiểu Lam, Diệu Văn lần này cũng có thể không thể tiến lên, tôi về lại Ninh Lăng không chừng sẽ tới Tào Tập làm Bí thư huyện ủy?

Hoắc Vân Đạt đang muốn nói thay cho Ngụy Hiểu Lam cùng Đường Diệu Văn. Theo y thấy Ngụy Hiểu Lam cùng Đường Diệu Văn dù từ lý lịch hay thành tích đều hơn xa so với Cổ Bình Nguyên. Ngụy Hiểu Lam biến Thổ Thành làm huyện có nền công nghiệp thực phẩm phát triển nhất An Nguyên, giá trị sản lượng đứng đầu cả tỉnh mang lại rất nhiều công ăn việc làm cho người lao động, ngay cả Vĩnh Lương cùng Nam Hoa ở gần đó cũng có mấy ngàn lao động sang Thổ Thành làm thuê. Đây là biến hoá quá lớn so với một huyện thuần nông nghiệp tước đây. Mà Đường Diệu Văn làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm vẫn đảm bảo kinh tế Hoa Lâm tăng trưởng rất nhanh, hơn nữa là người đưa ra ý tưởng kêu gọi người dân địa phương đi xa về quê gây dựng sự nghiệp, rất nhiều người đã trở về. Mà ủy ban huyện Hoa Lâm cũng thành lập hệ thống tín dụng và cung cấp tài chính hỗ trợ, qua đó khiến Hoa Lâm đứng hàng đầu Thị xã Ninh Lăng về phát triển kinh tế tư nhân.

Cổ Bình Nguyên mặc dù hai năm nay cũng làm ra chút thành tích, Tào Tập cũng có thay đổi nhiều nhưng so sánh với Thổ Thành cùng Hoa Lâm thì vẫn chưa thể bằng được. Hơn nữa Cổ Bình Nguyên lên quá nhanh, từ phó cục trưởng cục xây dựng tới chủ tịch quận Tây Giang, Bí thư huyện ủy Tào Tập, bây giờ đã thành phó thị trưởng, gần như trong ba năm lên vài cấp.

Triệu Quốc Đống cũng thật không ngờ Cổ Bình Nguyên lên chức lại tạo tiếng vang lớn như vậy ở Ninh Lăng. Hiển nhiên Hoắc Vân Đạt nghe được một ít phản ánh từ Ninh Lăng. Có lẽ từ Giản Hồng, cũng có thể từ Tằng Trạch Quang, tóm lại tiếng vang của việc này vượt quá dự đoán ủa Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống không biết Chung Dược Quân có rõ việc này không?

- Vân Đạt, anh phải học cách nhìn nhận vấn đề một cách thoáng hơn. Tôi cũng có chút ý kiến về việc này nhưng tôi không nói gì. Dược Quân là Bí thư thị ủy nhưng cũng là người, cũng có tình cảm. Cổ Bình Nguyên làm rất xuất sắc ở Tào Tập, điểm này anh phải thừa nhận, dù lý lịch thiếu một chút nhưng anh vốn là phó chủ tịch quận Tây Giang thoáng cái sang Đông Giang làm chủ tịch quận, bước tiến này cơ sở lớn không? Có thể cũng có người có ý kiến với tôi không? Ngụy Hiểu Lam từ phó chủ tịch quận Tây Giang sang Thương Hóa làm chủ tịch huyện cũng giống như vậy mà. Chẳng lẽ nói ai đó phủ nhận được biểu hiện xuất sắc của anh và Ngụy Hiểu Lam sao?

Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

- Hắc hắc, chủ nhiệm Triệu, việc này thực ra không có quan hệ gì với tôi. Chỉ là bên Ninh Lăng có thể có vài phản ứng mà thôi. Một cốc nước có thể hoàn toàn thăng bằng là không dễ làm, nhưng nếu làm hơi quá thì không phải mất sự công tâm của Bí thư thị ủy sao, hơn nữa …

Hoắc Vân Đạt dừng lại không nói nữa.

Triệu Quốc Đống có thể hiểu ý còn lại mà Hoắc Vân Đạt không nói. Mọi người đều là cán bộ trưởng thành dưới trướng mình, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Rõ ràng gạt người mình đề bạt lên như vậy đúng là một vấn đề.

Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận Chung Dược Quân thiếu khả năng khống chế toàn cục, nhiều vấn đề lại dùng tình cảm mà giải quyết, mà như vậy dễ tạo ra hiềm khích mâu thuẫn. Bây giờ Tiêu Phượng Minh coi như biết đại cuộc, biết Ninh Lăng hiện nay không thể mất đoàn kết nội bộ, nếu không thì pháo đài Ninh Lăng sẽ bị công phá. Tuuy nhiều chuyện Chung Dược Quân xử lý không thỏa đáng nhưng Tiêu Phượng Minh vẫn phải hết sức bảo vệ quan điểm cả đối phương.

Nhưng vàng còn không hoàn hảo, Chung Dược Quân có vấn đề như vậy nhưng người này vẫn kiên trì nguyên tắc cơ bản trong công việc, nhất là việc phát triển thị trường bất động sản thì Chung Dược Quân vẫn rất cứng rắn. Nhất là vấn đề nhà xã hội, Triệu Quốc Đống biết Chung Dược Quân chịu áp lực rất lớn, có lẽ y muốn Cổ Bình Nguyên đến giúp mình chia bớt áp lực.

- Vân Đạt, Dược Quân cân nhắc của mình. Đứng ở góc độ khác nhau thì đối đãi vấn đề sẽ khác nhau. Tôi cũng sẽ nói chuyện với Hiểu Lam chuyện này, để cô ta không nên suy nghĩ quá nhiều.

Đối với Triệu Quốc Đống mà nói kỳ nghỉ tết năm là kỳ nghỉ khá thoải mái. Dù sao làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, tết về cơ bản không có chuyện đột nhiên xảy ra, cũng không cần phải trực ban đợi xử lý tình hình đặc biệt gì mấy. Vì thế hắn có thể hoàn toàn thả lỏng mình.

Trong đợt tết Triệu Quốc Đống cũng về An Nguyên một ngày, sau đó đến Điền Nam một ngày thăm và gặp mặt bạn bè cũ. Mặc dù đã đi nhưng tình cảm vẫn còn, Thương Vô Bệnh, Dương Bưu, Ngô Nguyên Tể, Chu Đăng Cao, đương nhiên cũng không thiếu được nhân viên ở Ban Tổ chức cán bộ ngày xưa cùng với đám người Vương Liệt, Trương Quốc Phú, Diệp Khánh Xuyên, Vi Văn Minh, Đinh Hoa.

Triệu Quốc Đống chỉ ở lại Côn Châu một ngày.

Một năm công tác ở Điền Nam để lại cho hắn ấn tượng rất sâu. Một năm này làm hắn tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm, nó giống như một năm công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia vậy, làm hắn có nhiều điều cần suy nghĩ, cần nhớ.

Ngoài hai ngày ở An Nguyên cùng Điền Nam, số ngày nghỉ còn lại Triệu Quốc Đống ở nhà, cũng đón bố mẹ lên Bắc Kinh chơi vài hôm. Ba anh em Triệu Đức Sơn, Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Vân Hải và chị gái Triệu Linh San cũng lên Bắc Kinh coi như thay đổi thông lệ tụ họp ở An Đô.

Chẳng qua bố mẹ hắn không quá quen thời tiết Bắc Kinh, chỉ ở hai hôm rồi về An Đô.

Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Vân Hải đều dự định kết hôn trong năm nay, điều này làm Triệu Quốc Đống và bố mẹ hắn rất vui vẻ. Dù là Trường Xuyên hay Vân Hải đều điểu hình kết hôn muộn, về phần Đức Sơn thì hai ông bà không hề nhắc tới. Có thể thấy Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Vân Hải kết hôn cũng đã làm ông bà vui vẻ rồi.

Triệu Trường Xuyên dự định kết hôn vào đợt /, Vân Hải lại tổ chức đợt quốc khánh. Như vậy cũng làm mọi người có thời gian chuẩn bị.

Kỳ nghỉ tết cứ thế thoáng qua, Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than thời gian vui vẻ luôn trôi rất nhanh.

Bây giờ hắn cần quay lại quỹ đạo công việc, cần làm như thế nào thì vẫn phải làm. Tất cả còn đang tiếp tục.

Những lời Qua Tĩnh nói năm trước giống như không hề tồn tại vậy, không có tin gì mới đồn ra.

Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng tự hỏi mình thật sự muốn xuống địa phương như vậy sao? Nếu có cơ hội này thì mình có nên cân nhắc như vậy không?

Nhưng bây giờ lại giống như không có việc gì vậy. Cũng như lời Qua Tĩnh nói đây chỉ là một khả năng, cũng có nghĩa khả năng này có thể hoặc không thể xảy ra.

Như vậy mình còn phải tiếp tục làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Mấy kế hoạch tính tới trong năm ngoái, năm nay phải được tiến hành. Triệu Quốc Đống không có thói quen chờ đợi, nếu không có động tĩnh gì thì cứ làm theo kế hoạch mình đã đặt ra là được.

Phá vỡ tảng băng trong ngành dầu khí là vấn đề rất khó khăn mà hắn cần đối mặt. Từ tập đoàn Thiên Hoa tới Thống Nhất đều là vấn đề ngay trước mắt, nếu đã lên tiếng thì hắn cần kiên trì với thái độ của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio