Âu Dương Cẩm Hoa cũng không biết mình ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống như thế nào, về tới phòng mình y phải uống hai cốc nước to vào bụng mới làm tâm trạng mình dần bình tĩnh lại.
Mình có phải là quá xúc động không? Âu Dương Cẩm Hoa thầm hỏi mình nhưng rất nhanh hắn đã bác bỏ câu trả lời này. Không có mấy câu nói của sếp, hắn cũng sẽ chọn tới An Nguyên. Chẳng qua sếp nói vài câu khích lệ khiến nhiệt huyết trong lòng hắn trào lên. Y vỗ ngực quyết định đi xuống. Nhưng bây giờ hắn cần đối mặt với Quách Yểu, đối mặt với người nhà Quách Yểu. Nhà Quách Yểu chỉ có mình cô, sao có thể chấp nhận một con rể ở tỉnh ngoài?
Khi Âu Dương Cẩm Hoa cẩn thận gọi điện báo qua tình hình với Quách Yểu, bên kia lập tức nói một tràng dài.
Một lúc lâu sau Âu Dương Cẩm Hoa mới thử dò xét hỏi:
- Em, ý của em là ủng hộ anh tới An Nguyên?
- Nói linh tinh, cơ hội tốt như vậy người khác cướp còn không được, sếp có thể nói như vậy nhất định là để mắt tới anh, anh còn không biết mà thể hiện quyết tâm, thể hiện lòng trung thành ư?
Quách Yểu ở bên kia nói rất thanh thúy.
- Anh ở Ủy ban kế hoạch phát triển làm gì, sếp anh không phải nói rồi sao? Nam nhi chí tại bốn phương, anh muốn làm sự nghiệp thì không bằng nhân lúc này đi xuống, chẳng lẽ còn định đợi tới năm tuổi mới xuống ư?
- Nhưng mà lần này anh đi sợ mất vài năm, nhà em…
Âu Dương Cẩm Hoa yên tâm không ít nhưng vẫn phải nói thêm.
- Bố mẹ em không vui thì sao chứ? Em tìm chồng đâu phải là bọn họ tìm chồng? Bọn họ có thể quản chúng ta cả đời sao? Anh không cần suy nghĩ việc nhà em, em sẽ nói rõ với bố mẹ. Sếp bảo anh đi, anh phải đi, về phần việc hai chúng ta thì hoãn lại một chút cũng không sao, cùng lắm thì em sang An Nguyên cùng anh.
Quách Yểu nói làm Âu Dương Cẩm Hoa nóng mặt. Ngay cả Quách Yểu cũng nhìn vấn đề xa như vậy, thế mà mình còn mãi suy nghĩ về chuyện tình cảm, lo Quách Yểu sẽ phản đối. Cũng may lúc trước mình đã tỏ thái độ, nếu mình do dự không quyết đoán không chừng sếp sẽ có đánh giá khác về mình.
….
- Quốc Đống, ngồi đi.
Tằng Quyền Quân tươi cười thấy Triệu Quốc Đống vào liền ra đón, bắt tay rồi chân thành nói:
- Chúc mừng chúc mừng, tôi sớm đoán lão đệ là nhân tài, nước ở Ủy ban kế hoạch phát triển quá nông không thể chứa được con rồng này, quả nhiên là vậy.
Lời nói có ý trêu chọc của Tằng Quyền Quân làm Triệu Quốc Đống nóng mặt. Tằng Quyền Quân là người như thế nào? Mặc dù hắn không chủ chính một địa phương nhưng cũng từng làm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô nhiều năm, tới Ủy ban kế hoạch phát triển công tác không ít năm, câu này có thể nói là đủ khách khí.
- Chủ nhiệm, ngài nói quá rồi, đây cũng là do trung ương ưu ái mà thôi, tôi bây giờ vẫn còn hoảng hốt, ngủ cũng không ngon.
Lúc này nói gì gì đó đều là dối trá, không bằng anh phóng khoáng một chút còn có thể làm đối phương có ấn tượng tốt đối với anh.
- Có thể làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển một năm là vinh hạnh của tôi cũng làm tôi được lợi rất nhiều.
Tằng Quyền Quân thở dài một tiếng trong lòng, nói thật giai đoạn đầu y và Triệu Quốc Đống không quá hòa hợp. Nhưng bắt đầu từ việc chỉnh hợp ngành thép khiến quan điểm hai người dần tới gần. Sau chương trình Đối thoại đạt hiệu quả tốt đẹp, Tằng Quyền Quân càng có ấn tượng tốt hơn về Triệu Quốc Đống. Y vốn định năm nay sẽ thêm trọng trách cho Triệu Quốc Đống, đưa mấy vấn đề khó giải quyết và sâu sắc hơn cho hắn, ví dụ như chỉnh hợp ngành than… bây giờ xem ra chỉ có thể kỳ vọng vào vị phó chủ nhiệm thay thế Triệu Quốc Đống mà thôi.
- Quốc Đống lão đệ, giữa tôi và cậu không cần khen nhau như vậy nữa. Chúng ta có thể cộng tác với nhau một năm, mặc dù thời gian hơi ngắn nhưng đó cũng là duyên phận. Tôi tuy lớn hơn vài tuổi nhưng ở nhiều phương diện cảm thấy còn cần học hỏi lão đệ. Ngày sau lão đệ xuống địa phương nếu có gì cần thì cứ mở miệng.
Lời này Tằng Quyền Quân nói khá chân thành làm Triệu Quốc Đống xúc động.
Tằng Quyền Quân mặc dù có quan hệ sâu xa với các tập đoàn nhà nước nhưng y biết năm giữ phương hướng, nguyên tắc, dù sao bây giờ là thời đại đa nguyên hóa về lợi ích, mỗi một quần thể, mỗi một tầng lớp đều có những lợi ích khác nhau. Trong cục diện chính trị và kinh tế càng lúc càng phức tạp, anh muốn duy trì thăng bằng giữa áp lực và ảnh hưởng khắp nơi thì không thể không có một đôi vai cứng chắc và tấm lòng rộng rãi. Tằng Quyền Quân có thể làm đến mức này đã rất đáng khen.
- Chủ nhiệm, lời tôi vừa nói là thật lòng, tuyệt đối không có ý nịnh bợ. Tôi lúc ở địa phương thì cảm thấy Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là chúa tể, có thể liếc nhìn bốn phương nhưng chính thức tới vị trí này mới biết sự cay đắng, ngọt bùi trong đó. Rất nhiều chuyện chỉ khi tiến vào mới cảm nhận được rõ tình hình thực tế. Một năm qua tôi luôn lo sợ như đi trên miếng băng mỏng.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Nhưng tôi cảm thấy năm qua rất đáng giá. Cái khác không nói, chỉ riêng đứng ở góc độ của Ủy ban kế hoạch phát triển là có thể học được không ít, biết cách nhìn vấn đề ở góc độ vĩ mô, đây là điều mà làm việc ở địa phương không thể có được.
- Lão đệ nói rất đúng. Công việc của Ủy ban kế hoạch phát triển liên quan tới quốc kế dân sinh, đầu tư hàng trăm triệu, có thể nói mỗi một quyết định, mỗi một ý kiến đều liên quan tới lợi ích của hàng chục hàng trăm ngàn hộ dân. Chúng ta cân nhắc vấn đề cũng không thể trong ngắn hạn. Chúng ta cần phải có quy hoạch tổng hợp mang tính lâu dài, đồng thời cũng ta cũng không thể bỏ qua vấn đề thực tế mà quần chúng nhân dân quan tâm nhất. Làm như thế nào tổng hợp, thăng bằng không phải việc dễ dàng. Chúng ta cũng chỉ có thể tiến dần từng bước cải cách mà không hy vọng một lần là xong. Nhưng chúng ta cũng không thể lấy lý do vấn đề khó khăn ảnh hưởng đến ông mà nao núng không tiến. Quốc Đống nói thật tôi rất hy vọng năm nay cậu và tôi phối hợp để làm nhiều công việc.. Ôi, đều nói không bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc của chúng ta có phải tan quá sớm không?
Trong giọng Tằng Quyền Quân đầy vẻ nuối tiếc, bất luận là ai khi làm việc với nhau thì giai đoạn đầu sẽ không hòa hợp, khi bắt đầu hòa hợp lại phải tách ra, đây là điều không ai muốn. Triệu Quốc Đống có lẽ không phải người bạn tốt, mình và hắn chưa nói tới là thống nhất, hài hào, nhưng Triệu Quốc Đống là một trợ thủ đắc lực. Chỉ cần mình nắm vững quyền chủ đạo, Triệu Quốc Đống có thể phối hợp làm việc với mình là đủ.
- Chủ nhiệm, tôi xuống địa phương thì về sau sẽ có nhiều lúc làm phiền ủy ban, lúc ấy hy vọng chủ nhiệm giúp đỡ và chỉ bảo nhiều hơn, cũng xin mời chủ nhiệm lúc rảnh thì tới An Nguyên làm khách, chỉ đạo sản nghiệp phát triển kinh tế xã hội của An Nguyên chúng tôi, để chúng tôi có thể làm tốt hơn.
Triệu Quốc Đống rát hào phóng mời Tằng Quyền Quân, đây thoạt nhìn là vượt quyền, ít nhất bây giờ trung ương chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức nhưng Tằng Quyền Quân có thể cảm nhận được hùng tâm bừng bừng của hắn. Tằng Quyền Quân thầm nghĩ không biết Lăng Chính Dược có thể ở chung với tên Triệu Quốc Đống này không?
…
- Đừng có giả vờ với anh mày. Tôi biết cậu lúc này chỉ muốn bay ngay về An Nguyên, xắn tay làm việc. Đây không phải là muốn áo gầm hồi hương sao?
Lôi Hướng Đông vừa cười vừa chăm chú nhìn Triệu Quốc Đống. Trong mắt Triệu Quốc Đống lộ ra một tia lửa, điều này giống như đàn ông thấy phụ nữ đẹp, giống như anh nắm quyền to và muốn làm được gì đó.