Âu Dương Cẩm Hoa có chút do dự nhưng rất khẳng định trả lời.
- Trưởng ban thư ký Từ, điều này tôi có thể khẳng định chủ tịch Triệu không chú ý mấy, chủ tịch thích đơn giản.
Âu Dương Cẩm Hoa nói khá uyển chuyển, Từ Thụ Đức có thể nghe ra ý tốt của Âu Dương Cẩm Hoa. Triệu Quốc Đống là người có tính cách độc lập, điểm này hắn nghe không ít người nói. Rất nhiều thói quen của lãnh đạo cao cấp thì Triệu Quốc Đống không thích, điểm này từ lời nói của Âu Dương Cẩm Hoa thì Từ Thụ Đức cũng nghe ra đôi chút.
- Vậy chủ tịch Triệu có nói yêu cầu gì về xe và lái xe không?
Từ Thụ Đức cẩn thận hỏi?
- Về xe thì chủ tịch cũng không có yêu cầu gì, ngài nói nếu thích hợp thì lấy một xe ở đội xe Văn phòng ủy ban là được, xe có thể giống lãnh đạo tỉnh khác, thậm chí xe mà chủ tịch Tần dùng cũng được. lái xe thì chủ tịch đã nói với tôi về bác Bành từng làm lái xe cho chủ tịch lúc ngài còn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, điểm này còn mời trưởng ban thư ký xem hộ có thể hỗ trợ một chút không?
Từ Thụ Đức lập tức hiểu được vị chủ tịch tỉnh mới này không quá để ý mấy thứ bên ngoài, nhưng đối với người bên cạnh lại rất coi trọng, hắn thích dùng người cũ.
- Được, không vấn đề gì, vấn đề xe còn phải mời thư ký Âu Dương chọn giúp một chút. Vấn đề lái xe tôi lập tức liên lạc với bên Ninh Lăng tranh thủ xử lý xong trong chiều nay.
Từ Thụ Đức lập tức nhận lời.
- Cảm ơn ngài, tôi mới tới nên không quen tình hình ở An Nguyên, sau này có gì sai sót mong ngài phê bình và thông cảm.
Âu Dương Cẩm Hoa cười cười đưa Từ Thụ Đức ra cửa còn nói:
- Không biết lúc nào trưởng ban thư ký rảnh, tôi muốn mời mấy vị đồng nghiệp trong văn phòng ngồi một chút, cũng xin mời trưởng ban thư ký nể mặt tới tham gia.
Từ Thụ Đức rất vui vẻ nhận lời. Vị thư ký Âu Dương Cẩm Hoa này không đơn giẩn, mới tới mấy ngày đã tạo quan hệ tốt với thư ký của mấy vị phó chủ tịch tỉnh khác, không giống tên thư ký của Tần Hạo Nghiên mới tới Nam Hoa làm phó thị trưởng, tên này toàn ra vẻ.
Âu Dương Cẩm Hoa và Từ Thụ Đức đi qua hành lang thì gặp Triệu Quốc Đống và Dương Kính Quang đang đi tới, Từ Thụ Đức vội vàng chào hai vị chủ tịch, Triệu Quốc Đống cũng đứng lại nói chuyện vài câu với Từ Thụ Đức, cũng nói đùa với Từ Thụ Đức, muốn Từ Thụ Đức chú ý một chút, hậu cần của mình toàn bộ nhờ vào đối phương.
Từ Thụ Đức cũng có chút vui vẻ nói chuyện vài câu với, sau khi biết hai vị chủ tịch còn việc cần bàn thì y mới chủ động rời đi.
- Lão Từ là người thành thật, lúc tôi ở bên tỉnh ủy cũng đã tiếp xúc, sang bên ủy ban càng liên lạc nhiều hơn. Chuyện giao cho y thì bình thường không cần quan tâm, y đều làm tốt.
Dương Kính Quang và Triệu Quốc Đống vẫn duy trì quan hệ mật thiết và tùy ý, đương nhiên do thân phận thay đổi nên có khác đôi chút. Dương Kính Quang cũng nhanh chóng làm quen điểm này, mà Triệu Quốc Đống thoạt nhìn cũng không để ý việc này, điều này làm cho Dương Kính Quang vui vẻ không ít.
- Chủ tịch Kính Quang, tôi đến vài ngày mà nghe anh toàn khen người, không thấy chê ai cả. Tôi nhớ lúc anh làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy thì không khen bên ủy ban tỉnh mà?
Triệu Quốc Đống cười ha hả tiến vào văn phòng.
- Hắc hắc, ăn cơm nhà ai thì nói tiếng nhà đó mà. Cậu bây giờ cũng thế mà, chúng ta bây giờ có quan hệ mật thiết, có lợi cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Dương Kính Quang nhìn quanh nói:
- Cậu có hài lòng với văn phòng này không? Tôi đã nói với lão Tiền nếu cậu không thích thì để cậu ngồi đâu một thời gian rồi bố trí văn phòng khác. Chẳng qua tôi đoán chắc không cần đổi lại, coi như tiết kiệm tiền cho văn phòng.
- Cũng là anh hiểu rõ tôi. Tôi không chú ý mấy cái này. Dù sao không ai làm cả đời ở một vị trí cả, thời gian tới là vỗ mông rời đi mà.
Triệu Quốc Đống ra hiệu Dương Kính Quang ngồi xuống, Âu Dương Cẩm Hoa vào rót trà cho hai người.
- Ha ha, đây là trà Thanh châm nổi tiếng của Hoài Khánh hả? Không ngờ cậu đi mấy năm mà vẫn nhớ đến đặc sản của An Nguyên chúng ta.
Dương Kính Quang nhìn qua rất vui vẻ.
- Vẫn là quê hương tốt phải không?
- Ồ, tôi tới Điền Nam, bên đó đề cử PHổ nhị nhưng không quá quen. Tuy trà bích vụ sơn Hoa Lâm kém hơn Phổ nhị nhiều nhưng chúng ta không thể quên gốc mà.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã quay lại An Nguyên.
- Đối với rất nhiều người mà nói cậu cậu là Hồ Hán Tam.
Dương Kính Quang nhặt lá trà trôi lơ lửng trong cốc rồi nở nụ cười:
- Có thể nói rất nhiều cảm xúc.
Triệu Quốc Đống cũng không nhịn được cười:
- Chủ tịch Kính Quang, anh đây là tạo áp lực cho tôi đó, chẳng qua tôi thật sự rất mong chờ.
Dương Kính Quang cười ha hả, tâm trạng rất vui thích.
- Tôi chỉ biết cậu sẽ nói như vậy, cậu càng có áp lực thì càng hiếu chiến, ngược lại cậu sẽ cảm thấy không hài lòng. Đến Ninh Lăng không phải là cậu bị ép như vậy sao?
- Nói cúng đúng, chẳng qua anh cảm thấy cục diện của An Nguyên trong cả nước giống cục diện Ninh Lăng ở toàn tỉnh sao?
Triệu Quốc Đống như thuận miệng nói.
Dương Kính Quang sửng sốt, mặt cũng trở nên nghiêm túc. Hiển nhiên câu hỏi này không phải do Triệu Quốc Đống thuận miệng nói ra. Y suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Không quá giống, bề ngoài nhìn thì Ninh Lăng lúc ấy ở vị trí nhóm dưới của tỉnh, An Nguyên lại thuộc nhóm đầu cả nước. Nhưng do dân số quá đông nên từ GDP, thu tài chính trên đầu người cùng với thu nhập của dân chúng đô thị và nông thôn thì đều thuộc nhóm giữa của cả nước, có chênh lệch tương đối lớn với mấy tỉnh Việt, Tô, Chiết, cho nên theo cái nhìn của tôi thì hai bên khá tương tự, nhất là một hai năm qua An Nguyên ngoài Ninh Lăng có điểm sáng về phát triển kinh tế xã hội ra thì các nơi khác khá nhấp nhô. Mà An Đô là tỉnh thành nhưng ý nghĩ phát triển không rõ ràng, hơn nữa quan hệ với tỉnh cũng khá vi diệu. Cho nên An Đô không thể trở thành động cơ. Nói tóm lại vấn đề khá đột xuất.
Triệu Quốc Đống thầm gật đầu, Dương Kính Quang mặc dù xuất thân là trưởng ban thư ký tỉnh ủy nhưng đầu óc rõ ràng, phân tích vấn đề có tật tự, nói chuyện bằng số liệu, chân thật khách quan. Y làm việc ở tỉnh ủy lâu như vậy cũng khiến y giỏi đánh giá vấn đề ở góc độ vĩ mô. Một năm qua Tần Hạo Nghiên không quan tâm mấy tới công việc bên ủy ban cũng làm cho Dương Kính Quang có cơ hội rèn luyện.
- Sự phát triển của An Nguyên chúng ta cũng trải qua nhiều giai đoạn lịch sử. Tôi nhớ lúc đồng chí Ninh Pháp làm bí thư thì tốc độ phát triển của An Nguyên khá nhanh, nhất là kinh tế mấy thị xã quật khởi khiến chúng ta kéo gần khoảng cách với Việt, Tô, Lỗ Chiết. Nhưng khi bí thư Đông Lưu làm bí thư thì một hai năm ddaaufcta lại bị kéo khống chế với mấy tỉnh phía trước. Nhưng năm , đã phát triển nhanh hơn chút, nhưng tới năm lại giảm nhiều. Số liệu quý một năm nay không được khả quan, đây thoạt nhìn là điều bình thường nhưng chứng minh một điểm tỉnh ta không có quy hoạch tổng hợp, không có phương hướng phát triển tốt, không chỉ là về phát triển kinh tế mà cả về phát triển sự nghiệp xã hội.
Triệu Quốc Đống nhíu mày gần như suy nghĩ từng chữ từng chữ một.
- Lúc bí thư Đông Lưu mới làm bí thư tỉnh ủy thì cũng cảm thấy vấn đề bảo vệ môi trường ở tỉnh khá đột xuất, một số ngành lãng phí tài nguyên và gây ô nhiễm môi trường bị tiến hành điều chỉnh, đóng cửa, điều này có ảnh hưởng nhất định đến phát triển kinh tế. Nhưng bí thư Đông Lưu đưa chiến lược thay thế, khuyến khích phát triển ngành nghề mới, tôi cảm thấy việc này là tốt. Nhưng từ năm trước tới năm nay tôi cảm thấy chiến lược này bị coi nhẹ, thay thế trên phạm vi lớn. Từ thu hút đầu tư đến đẩy mạnh sản nghiệp thì đều có thay đổi. Nhìn qua thì tài chính thu hút được và ngành bất động sản phát triển nhanh chóng có xu thế tốt đẹp, nhưng cẩn thận phân tích thì nhiều công ty gây ô nhiễm môi trường, tiêu tốn điện năng cao bị khu vực duyên hải đào thải đã tới An Nguyên chúng ta.
Dương Kính Quang hít sâu một hơi, y cảm thấy có chút khẩn trương.
Triệu Quốc Đống nói trên danh nghĩa là bảo vệ chính sách của Ứng Đông Lưu, nhưng lại biến tướng phê bình biến hoá về chiến lược trong năm qua của An Nguyên. Nhưng Dương Kính Quang cũng phải thừa nhận lời của Triệu Quốc Đống có lý.
Dương Kính Quang cũng biết nếu Triệu Quốc Đống nói rõ điều này trước mặt mình đương nhiên là có mục đích. Lăng Chính Dược sau khi làm bí thư tỉnh ủy đã nói rõ An Nguyên cần theo đuổi tăng trưởng, cố gắng kéo gần khoảng cách với tỉnh Chiết, cố gắng trong ba năm vượt qua tỉnh Tích. Mục tiêu này gây áp lực rất lớn, các nơi đều cảm thấy gấp gáp và áp lực, cố gắng thu hút đầu tư. Điều này làm sức thu hút đầu tư năm ngoái của An Nguyên đạt hiệu quả rõ ràng.
Nhưng nó lại không phù hợp quan điểm của Triệu Quốc Đống.