Lộng Triều

quyển 19 chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị Triệu Quốc Đống nói làm tên cảnh sát giao thông đỏ mặt. Hắn có chút tức giận nhìn chằm chằm tên quản lý Kim Đỉnh.

- Xe của các anh cản trở giao thông, lập tức gọi lái xe lái đi nếu không tôi sẽ cho xe kéo.

- Ai dám, mày không xem đây là đâu sao? Dù là đội trưởng của mày tới cũng không dám tùy tiện kéo xe của câu lạc bộ Kim Đỉnh tao đi.

Tên quản lý đột nhiên tức giận.

- Mày dám kéo ư? Muốn mặc bộ đồ này không?

- Cậu kia cứ yên tâm, cứ mạnh dạn mà làm, tôi đảm bảo với anh bộ đồ kia anh vẫn mặc được, không ai có thể cởi bộ đồ đó của anh.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói làm tên cảnh sát giao thông cảm thấy được người này không phải kẻ bình thường.

- Chuẩn bị xe kéo.

Hắn có quyết định rồi vung tay lên, mấy cảnh sát đi theo và lái xe lập tức chuẩn bị đồ dùng kéo xe.

- Ồ, mày thật sự không muốn mặc bộ đồ cảnh sát hả?

Tên quản lý trừng mắt nhưng thực ra rất giật mình. Hắn không ngờ tên cảnh sát giao thông kia lại to gan như vậy, dám đến kéo xe của câu lạc bộ Kim Đỉnh. Mình đã nói rõ mà hắn còn dám làm như vậy sao?

- Nếu như nghiêm khắc làm theo quy định mà mất cảnh phục, tôi nghĩ phó cục trưởng phụ trách giao thông của Thành phố An Đô phải cởi mới đúng.

Triệu Quốc Đống hung hăng nói.

Mấy người đứng ở gần sông cũng chú ý tới động tĩnh bên này. Xe cảnh sát giao thông và xe kéo tới, bọn họ cũng chú ý, mãi tới khi xe kéo chuẩn bị kéo xe Aston Martin đi, lúc này mới khiến mấy người chú ý. Họ Hồng có chút kinh ngạc nhìn Điêu Nhất Bằng. Không phải họ Điêu dẫn đường bảo mọi người đỗ xe ở đó sao? Sao còn có thể có cảnh sát giao thông và xe kéo tới?

Điêu Nhất Bằng thấy ánh mắt kinh ngạc của họ Hồng, hắn thấy mặt mình nóng lên. chuyện xảy ra trên địa bàn của mình làm hắn rất mất mặt. Xe của Điêu Nhất Bằng hắn và bạn bị cảnh sát giao thông kéo đi, hắn còn lăn lộn gì ở Thành phố An Đô nữa? Hai người bên cạnh có thể thành đồng bọn hợp tác với mình, hơn nữa cô ả họ Tô kia giống như không coi trọng mình, cho ràng họ Hồng nói quá về mình, kết quả mình không làm được gì cả.

Điêu Nhất Bằng đúng là rất tức giận. H lập tức rút máy điện thoại ra gọi, nửa phút sau mười mấy tên bảo vệ trong câu lạc bộ Kim Đỉnh lao ra nhanh như gió.

Vẻ mặt họ Hồng trở nên khó coi, nhất là thấy vẻ khinh thường của ả họ Tô, hắn càng khó chịu hơn. Tên Điêu Nhất Bằng kia làm gì vậy? THời nào rồi mà còn chơi như vậy, đây là tự chuốc họa vào thân. Hay là cảm thấy hắn đủ năng lực để giải quyết mọi việc ở An Đô này.

Thấy mười mấy đàn em lao ra, tên quản lý thấy tự tin hơn. hắn hung dữ vung tay lên nói:

- Ai dám kéo xe?

Một đám bảo vệ hung dữ tạo thành vòng vây, vây mấy cảnh sát giao thông và nhân viên kéo xe ở trong, hình thành cục diện giằng co.

Triệu Quốc Đống thật đúng là không ngờ ở Thành phố An Đô này còn có người dám dùng bạo lực chống đối cảnh sát như vậy.

Một cảnh sát giao thông đi theo có lẽ thấy đối phương rất bá đạo nên hầm hừ đi tới trước một bước, nhưng ai ngờ tên quản lý kia giương càm, lập tức có hai bảo vệ xông lên. Tên cảnh sát kia bị đẩy đứng không vững, chân bị trượt nghiêng người xuống, trán đập vào lan can, máu đã đổ.

Cảnh sát dẫn đội rất tức giận, cảm thấy đối phương quá kiêu căng. Hắn lập tức dùng bộ đàm gọi về trung tâm yêu cầu tăng viện, hiện trường lập tức có chút hỗn loạn.

Điêu Nhất Bằng cảm thấy tình hình hơi quá. Hắn đang định chuẩn bị ra mắng một phen nhưng lại thấy phía xa xa không ngừng xuất hiện đèn xe, đây là không ngừng có xe tiến vào. Trong đó còn có hai chiếc xe cảnh sát lớn phía sau. Hắn không khỏi lo lắng dừng lại.

Một xe Audi màu đen rất nhanh lướt qua, do động tác rẽ quá nhanh nên lốp xe tạo thành tiếng chói tai trên mặt đất, két một tiếng dừng trước bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên vội vàng lao ra khỏi xe.

Điêu Nhất Bằng liếc mắt một cái là nhận ra đối phương là Trương Phong – phó tổng đội trưởng đội phụ trách cảnh sát giao thông Cục công an thành phố, coi như người quen. Thấy Trương Phong tự mình tới nơi, Điêu Nhất Bằng càng thêm kinh ngạc.

Cũng may cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, chỉ là chặn một xe Audi ở trong tầm tiếng mà thôi, có lẽ là cán bộ nào đó của thành phố. Nhưng xe kia có biển An Đô bình thường, không phải biển vip trong thành phố mà.

Hơn nữa biển số mấy vị lãnh đạo của thành phố thì câu lạc bộ cũng biết hết, đám bảo vệ nhớ kỹ vì thế không thể là vị lãnh đạo thành phố nào mới đúng. Nhưng có thể làm Trương Phong ra mặt sợ là cấp bậc không hề thấp.

- Tổng đội trưởng Trương, sao lại rảnh rỗi như vậy?

Điêu Nhất Bằng vội vàng đi lên hai bước đuổi theo Trương Phong.

- Ồ, tổng giám đốc Điêu cũng ở đây, nghe nói chỗ các anh xảy ra chuyện?

Trương Phong nhìn quanh như muốn tìm kiếm mục tiêu.

- Xảy ra chuyện, chỗ tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi và mấy người tổng giám đốc Hồng đang đứng hóng mát, không phát hiện ra gì mà.

Điêu Nhất Bằng ra vẻ không biết gì cả.

- Không thể nào.

Trương Phong lạnh nhạt đẩy điếu thuốc của đối phương đưa tới, đi về trước.

Trương Phong tiến lên một bước thấy cục diện bãi đỗ xe khá loạn nên sa sầm mặt nói:

- Có chuyện gì?

- Báo cáo Tổng đội trưởng Trương, phó trung đội trưởng trung đội số hai đại đội một phân cục ba – Lý Ứng Hùng báo cáo với ngài.

Cảnh sát dẫn đội thấy Trương Phong xuất hiện không khỏi giật mình, không biết Tổng đội trưởng Trương Phong sao lại tới đây. Hắn vội vàng giơ tay chào.

- Xảy ra chuyện gì? Chủ tịch tỉnh Triệu đâu?

Trương Phong lớn tiếng nói.

- Trung tâm chỉ huy gọi điện báo có người đỗ xe trái quy định gây cản trở giao thông, chúng tôi đến giải tỏa không ngờ bị bảo vệ câu lạc bộ Kim Đỉnh ngăn cản, còn làm một đồng chí bị thương.

Nghe Trương Phong đột nhiên nhắc tới chủ tịch tỉnh Triệu gì đó, Điêu Nhất Bằng cũng rg, chẳng lẽ chủ tịch tỉnh Triệu ở trong câu lạc bộ Kim Đỉnh của mình? Không thể, nếu là thành phố hay tỉnh vừa có người tới thì mình phải có tin tức mới đúng chứ?

- Cục trưởng Trương, anh nói gì vậy? Chủ tịch tỉnh Triệu ư? Chẳng lẽ là chủ tịch tỉnh Triệu Quốc Đống? Không thể, chủ tịch tỉnh hôm nay không tới đây, anh có phải nhầm không? Đến chỗ tôi tôi còn không biết sao?

Điêu Nhất Bằng cười ha hả nói.

Trương Phong không để ý tới đối phương, ánh mát vẫn nhìn quanh. Hắn là nhận được điện của phó cục trưởng Cục công an thành phố Khâu Nguyên Phong ra lệnh. Tổng đội trưởng đi theo cục trưởng Lưu Triệu Quốc sang Singapore, hắn ở nhà chủ trì công việc, nghe nói chủ tịch tỉnh bị người chặn xe ở câu lạc bộ Kim Đỉnh không cho ra, hắn rất lo lắng nên không ngừng ra lệnh trung tâm chỉ huy giao thông điều xe gần nhất tới, cũng may ít nhất khi mình tới đã có đồng chí cảnh sát tới.

Trên đường lại lóe lên ánh đèn xe, một xe cảnh sát Jetta dẫn đầu lao vọt tới, bên cạnh là xe Buick màu đen, phía sau là hai xe Iveco chuyên dụng rú còi lao tới.

Trương Phong rất nhanh tìm được mục tiêu. Triệu Quốc Đống khá cao, mặc dù đứng ở sau xe Audi nhưng vẫn lộ ra hơn nửa người, đương nhiên chỉ là do ánh đèn ở đây khá mờ nhạt nên không thấy rõ, vì thế Điêu Nhất Bằng không chú ý thấy. Trương Phong cố ý tìm kiếm nên lập tức tìm được mục tiêu.

Một người đàn ông nhảy từ xe Buick xuống, đối phương liếc cái là thấy Trương Phong.

- Tổng đội trưởng Trương cũng tới?

- Ồ, chính ủy Cận, các anh cũng tới, đi, sang đây.

Trương Phong không kịp nói nhiều với Cận Lỗi mà dùng mắt ra hiệu, Cận Lỗi thấy Triệu Quốc Đống đứng ở chỗ tối không khỏi lo lắng.

Điêu Nhất Bằng cũng rất quen với Cận Lỗi. Xe Buick mới tinh kia hắn nhớ rất rõ biển số. Vị chính ủy này mới lên chức không lâu, được điều từ phó cục trưởng phân cục Thiên Hà tới. Điêu Nhất Bằng lấy danh nghĩa phó hội trưởng hiệp hội công ty tư nhân quận Liên Hồ mời bộ máy phân cục Liên Hồ tới dùng cơm, Cận Lỗi cũng tới. Nhưng Cận Lỗi này không dễ qua lại, mình mời riêng mấy lần nhưng đối phương không tới.

Nhưng lần này đối phương xuống không thèm nhìn mình một cái, trực tiếp chào Trương Phong rồi chạy sang bên kia đường. Điêu Nhất Bằng không khỏi run lên, nhất là thấy mấy chục cảnh sát vũ trang hạng nặng từ hai xe Iveco lao xuống, hắn càng thấy không ổn.

- Chủ tịch tỉnh Triệu.

Trương Phong và Cận Lỗi chạy tới trước xe Audi thấy Triệu Quốc Đống mặt đầy tức giận, bọn họ đều vội vàng giơ tay chào.

Một đám bảo vệ còn đang đứng bên xem náo nhiệt, không biết đại họa sắp rơi vào đầu. Mãi tới khi hai cảnh sát cao cấp giơ tay chào, bọn chúng mới có phản ứng, cảm thấy chuyện vượt quá dự đoán của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio