Cuộc sống cứ thế trôi về phía trước, mặt trăng mặt trời chuyển động không bao giờ có tuyệt đối và tương đối, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình sau khi làm chủ tịch tỉnh thì thời gian luôn không đủ dùng, gần như chớp mắt một cái là nửa năm đã qua đi, ngọn đuốc Olympic cũng đã được rước qua địa phận An Nguyên, Olympic sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh – Trung Quốc hấp dẫn vô số ánh mắt trong và ngoài nước.
Chẳng qua đối với Triệu Quốc Đống mà nói, Thế vận hội không có sức hấp dẫn lớn đối với hắn, làm tốt công việc trong tay mới là quan trọng nhất. Olympic cũng tốt, đất nước vẻ vang cũng tốt, tất cả chỉ thoáng qua rồi biến mất. Đối với Trung ương Đảng, chính phủ, đối với Bắc Kinh mà nói thì Olympic có ý nghĩa không bình thường. Nhưng An Nguyên cách xa Bắc Kinh mấy ngàn dặm thì nó không bằng các công việc hiện tại.
Hiện nay một kế hoạch cuộc sống dân sinh rơi vào tay hắn lại làm hắn khó khăn suy nghĩ.
Tập hồ sơ dày không có một chữ nào ở vỏ nhưng mở ra thì trang đầu tiên đã là một tiêu đề làm người ta chấn động. phản ánh kiến nghị cải cách y tế toàn dân của quận Tây Giang, Thị xã Ninh Lăng.
Nhìn qua đề tài này không có gì làm người ta quá chú tâm nhưng có thể được trịnh trọng rơi vào tay Triệu Quốc Đống, còn có hai chữ “Bí mật” ở bên trong thì không thể không làm người ta thấy là lạ.
Không thể nghi ngờ kế hoạch cải cách y tế toàn dân toàn dân này chính là phá vỡ toàn bộ chế độ y tế nông thôn hiện nay, nó sẽ ảnh hưởng lớn đến các nhân viên trong ngành này, nhưng Triệu Quốc Đống tán thành một điểm đó là xuất phát của kế hoạch này là tốt.
Mặc kệ phương án này có thể được tán thành, đưa vào áp dụng hay không, mặc kệ mục đích của người đưa ra là gì, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho đông đảo quần chúng nhân dân thì đáng để khẳng định. Dù là có người muốn lấy lòng dư luận, lấy thành tích, Triệu Quốc Đống cũng cần ủng hộ. Tạo thành tích như vậy còn tốt hơn nhiều xây dựng trụ sở mới, xây sân bóng, sửa đường xá loạn lên.
Đây là vấn đề khó khăn.
- Lão Điền, anh thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống nhìn thoáng qua Điền Hùng ngồi trên ghế không nói câu gì. Thực tế hai người đã đọc phương án này vài lần, không thể nói phương án này là do lãnh đạo quận Tây Giang, Ninh Lăng xúc động nhất thời, phải nói ít nhất cần có hai ba năm chuẩn bị.
Một lần làm cả thiên hạ biết tên nhưng nó là việc xấu hay tốt thì rất khó phán đoán. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng khó có thể nắm chắc ở vấn đề này.
- Chủ tịch tỉnh, nói như thế nào nhỉ?
Điền Hùng hít sâu một hơi.
- Đúng là không tiện nói, trong thời gian này tôi nằm mơ cũng cân nhắc việc này, mấy công việc khác đều đẩy xuống vị trí thứ hai. Hắc hắc, không giấu gì ngài, tôi cảm thấy đây có lẽ là việc đáng giá nhất mà tôi làm sau khi thành phó chủ tịch tỉnh. mặc kệ phương án này có được ủng hộ không, cũng không biết tôi sẽ gánh trách nhiệm gì nhưng tôi nghĩ mình cũng thành danh nhân một đời.
Hai người Triệu Quốc Đống và Điền Hùng đều dành thời gian nhất định để phân tích lợi hại. Điền Hùng cũng điều hai nhân viên có chuyên môn nghiệp vụ ở Sở y tế tỉnh đến giúp mình nghiên cứu phân tích, mà Triệu Quốc Đống cũng mượn hai chuyên gia Bộ y tế và đại học y tế An Nguyên đến làm cố vấn cho mình, giúp mình phân tích phương án này.
- Ha ha, lão Điền, đừng coi việc này như trời sập vậy chứ, có tới mức như vậy không?
Triệu Quốc Đống không nhịn được cười. Điền Hùng này tuổi không nhỏ, biểu hiện khá chất phác trung hậu nhưng khi quen thuộc mới biết đối phương khá hài hước, đương nhiên tính người này khá quật cường, không dễ dàng phụ họa người khác. Y có sức phán đoán của mình, không vì bên ngoài ảnh hưởng mà thay đổi.
- Hắc hắc, đương nhiên trời sập còn có bên trên đỡ, có bí thư, chủ tịch tỉnh đứng trước, tôi là lãnh đạo phụ trách cũng nhẹ gánh hơn.
Điền Hùng cười ha hả nói.
- Sao, không coi trọng phương án này ư?
Triệu Quốc Đống đi vào chính đề.
- Một lời khó hết.
Điền Hùng cũng thu nụ cười.
- Có thể nói đây vốn là điều làm chúng ta gặp phiền toái. Sự nghiệp xã hội dân sinh là vấn đề khó khăn trong sự phát triển, ai có thể giải quyết được việc này thì gọi là thánh nhân một đời cũng không quá. Đương nhiên đây là không thực tế, đây là công trình hệ thống, hơn nữa bởi vì Trung Quốc chúng ta phát triển không cân bằng, nó quyết định dù thành công ở một nơi mà đưa sang nơi khác áp dụng có khi lại thành tai nạn.
- Ừ, ý của anh là mặc dù phương án này có thành công ở Ninh Lăng thì cũng không thể phổ biến ở nơi khác?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Còn chưa nói đến thành công ở Ninh Lăng. Theo ý tôi là dù áp dụng ở quận Tây Giang thì cũng gặp rất nhiều vấn đề mà chúng ta bây giờ ngồi ở đây không tưởng tượng ra. Có vài thứ bây giờ nghĩ thì hay, trông khá hoàn thiện nhưng thực tế sẽ phát hiện suy nghĩ trước đó là quá đơn giản, ngây thơ.
Điền Hùng chép miệng nói.
- Tôi không trọng tư tưởng này nhưng tôi thưởng thức và ủng hộ động tác của quận Tây Giang.
- Sao?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Tôi có thể hiểu là anh cảm thấy bọn họ sẽ thất bại một cách đẹp mắt không?
- Ha ha, chủ tịch tỉnh sao cũng nói với giọng điệu này?
Điền Hùng cười phá lên.
- Lời này đáng lẽ không nên do ngài nói ra mới đúng.
Điền Hùng trước khi đến An Nguyên cũng có ấn tượng rất sâu về Triệu Quốc Đống, nhưng nó không phải hoàn toàn là mặt trước.
Không ít động tác của Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia theo Điền Hùng thấy là không hợp lý. Theo y thấy có vài hành vi quá nóng vội, đối với kẻ chỉ biết ôm nhiệt huyết hoặc là tạo dư luận để mưu đồ lợi ích chính trị thì y không coi vào đâu. Vì vậy sau khi đến An Nguyên, Điền Hùng thích lặng lẽ quan sát tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Điền Hùng phát hiện cảm tưởng ban đầu của mình dần tan đi, thay vào đó là một ấn tượng mơ hồ mà không xác định. Một người chưa đầy tuổi có thể bò tới vị trí này mà không có tâm kế, thủ đoạn thì ai tin nổi?
Nhưng Triệu Quốc Đống lại làm người ta cảm thấy mọi việc hắn làm như nước chảy thành sông, không có quá nhiều khác lạ và đắn đo, cũng không ra vẻ lão luyện thâm trầm, nhưng vì vậy mà coi thường hắn thì người bị hại chính là anh.
Từ cuộc điều chỉnh nhân sự lớn vừa rồi làm người ta hoa cả mắt, không ai biết sao nó lại như vậy. Người ngoài nhìn chỉ biết Bạch Nhất Minh và Trần Anh Lộc sắm vai trò vinh quang chói mắt trong đó nhưng chỉ có người trong cuộc như Điền Hùng mới thấy được ảo diệu.
Chỉ dựa vào điểm này, Triệu Quốc Đống có thể ngồi ổn ở vị trí này mà không một ai dám nghi vấn hắn có ngồi tiếp được ở vị trí này không.
- Lão Điền, nói thật đi, anh nghĩ sao về phương án này?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ừ, phải nói bên Tây Giang làm không ít công việc, thậm chí có thể nói là không ít công việc làm rất chắc, ít nhất là chắc hơn nhiều so với tôi nghĩ. Nhưng nó không có nghĩa tư tưởng này có thể được, dù sao khi áp dụng thực tế sẽ xuất hiện không ít vấn đề. Ví dụ như vấn đề lãng phí tài nguyên y tế, làm như thế nào đảm bảo tài nguyên y tế được dùng tới người bệnh nhân, đưa các cơ cấu y tế tư nhân vào là một phương diện, nâng cao tố chất nhân viên y tế, tăng cường giám sát cũng là rất quan trọng.
Điền Hùng không hề khách khí bắt đầu làm rõ đề tài.
- Mấy vấn đề này là không ít, Tây Giang cũng đưa ra vài biện pháp ứng phó nhưng tôi cảm thấy không chu toàn, đương nhiên đây cũng có quan hệ do chúng ta mới bắt đầu nếm thử, ở phương diện này tôi cảm thấy tỉnh cần cẩn thận điều tra nghiên cứu, thỏa luận xem một chút có thể tìm ra biện pháp thích hợp hơn không?
- Nhưng tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt để thử nghiệm. Trong phương án quận ủy, ủy ban Tây Giang đã nói tài chính của Tây Giang đủ để áp dụng việc này, trong quá trình thí điểm sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó khăn nhưng không thể vì thế mà lùi bước không tiến. Anh nếu không thí điểm, không lục lọi thì sao có thể phát hiện vấn đề, sao có thể tìm ra biện pháp ứng phó. Trung ương có cân nhắc của mình, nhưng tôi nghĩ An Nguyên đưa ra thí điểm cũng là tham khảo cho việc cải cách y tế của trung ương sau này mà.