Sự phát triển của An Nguyên dang ở trạng thái vừa hỗn loạn vừa mất cân bằng.
Thực ra trạng thái này luôn tồn tại với trình độ khác nhau ở khắp nơi, chẳng qua An Nguyên là khá rõ mà thôi. Tình huống cả tỉnh cùng phát triển nhanh chóng chưa bao giờ xuất hiện ở An Nguyên. Mấy năm trước khi tổng thể kinh tế toàn tỉnh phát triển tốt thì An Đô lại có vấn đề. Hai năm qua An Đô có xu hướng khôi phục thì mấy nơi vốn là lực lượng trung kiên của kinh tế An Nguyên như Hoài Khánh, Kiến Dương, Vĩnh Lương cùng với Tân Châu cùng Lam Sơn lại suy yếu, nó càng làm cho sự phát triển kinh tế của An Nguyên mất cân bằng.
Có lẽ các nơi đều thế, Triệu Quốc Đống chỉ có thể dùng lý do này để giải thích. Nếu như nói một thị xã như Ninh Lăng có thể nắm bắt cơ hội để phát sinh kỳ tích, vậy một tỉnh khổng lồ như An Nguyên không bao giờ xuất hiện tình huống này.
Triệu Quốc Đống vẫn cho rằng Trung Quốc phát triển đến hiện nay, một địa phương nhất là một cấp thị xã hoặc một tỉnh nếu muốn đạt thắng lợi cuối cùng trong cuộc cạnh tranh thì nhân tố quyết định không phải là đầu tư tài chính, không phải tài nguyên nhân lực, thậm chí không phải đổi mới khoa học kỹ thuật, càng quan trọng hơn chính là một hoàn cảnh.
Hoàn cảnh mang tính tổng hợp, không chỉ riêng về hoàn cảnh thị trường, còn có cả hệ thống hành chính, cơ chế, còn cả hệ thống pháp luật….
Khi anh thắng trong hoàn cảnh, hệ thống này cũng có nghĩa ở tình huống ngang nhau anh có thể dung hợp nhiều yếu tố ưu hóa lại, có thể làm các yếu tố này phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Nói cách khác mỗi một yếu tố đều có thể vận động với hiệu suất cao. Dù là hấp dẫn tài nguyên nhân lực hay là cải thiện hoàn cảnh tài chính, tăng khả năng nghiên cứu khoa học cũng có thể trong thời gian ngắn nhất dựa vào hiệu suất cao để thực hiện được.
Nhưng xây dựng hoàn cảnh phong phú như vậy không phải một sớm một chiều là thực hiện được, thậm chí đối với một số nơi thì nó không có cách nào trở thành công việc trung tâm của địa phương đó. Ví dụ như Lô Hóa, anh bây giờ muốn chính quyền đẩy mạnh cải cách công ty nhà nước, tăng thu hút đầu tư. Mà trong quá trình xây dựng hoàn cảnh tốt đẹp thì chính quyền quá độ tham gia công tác kinh tế lại phải tác dụng. Lại ví dụ như Lam Sơn đang bị lạc đường cần phải một lần nữa xác định được con đường phát triển và mục tiêu, phương hướng cho mình, làm như thế nào phát huy ưu thế vốn có của thành phố, đồng thời lại muốn bồi dưỡng ra sản nghiệp đặc sắc, làm như thế nào thực hiện được là vấn đề lớn nhất đặt ra với bộ máy thành phố Lam Sơn.
Chẳng qua như đối với mấy nơi An Đô, Ninh Lăng và Miên Châu càng cần cân nhắc điểm này. Phát triển kinh tế đến trình độ nhất định thì làm như thế nào tiếp tục duy trì ưu thế cạnh tranh của anh lại là vấn đề khó khăn. Mà đồng thời trong quá trình cạnh tranh ở cùng cấp bậc, anh cạnh tranh nếu có thể biến thành người khác cạnh tranh để vào anh? Như vậy anh phải tập trung vào hoàn cảnh.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng ý thức được, làm như thế nào căn cứ tình hình thực tế để xác định công việc trung tâm trong quỹ tích phát triển là điều mà Đảng ủy, chính quyền các nơi cần cân nhắc. trong mỗi hội nghị Triệu Quốc Đống đều nhấn mạnh một điểm đó chính là thành lập một hệ thống hoàn cảnh tốt đẹp, tổng hợp là nhân tố mang tính quyết định đối với sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội một địa phương, hơn nữa khi kinh tế phát triển đến giai đoạn nhất định thì tác dụng của nhân tố này càng lớn hơn.
- Âu Dương?
Âu Dương Cẩm Hoa nghe giọng gọi như ở quê làm hắn có chút sửng sốt ngẩng đầu nhìn. Một cô gái từ xe BMW x nhảy xuống.
- Thật là anh sao, Âu Dương, em còn tưởng mình nhìn lầm người.
Trong đầu Âu Dương Cẩm Hoa xuất hiện khoảng thất thần ngắn ngủi rồi lập tức có phản ứng lại. Làm thư ký mấy năm khiến hắn không dễ dàng thất thố trong bất cứ hoàn cảnh nào.
- Địch Lan, sao em ở đây?
Âu Dương Cẩm Hoa cười cười dừng lại, tron mắt khó dấu nổi một tia áp lực.
- Em và Tử Huy đến đây có chút chuyện, lập tức là xong, em đang chờ Tử Huy.
Tang Địch Lan mặc đồ trắng lộ rõ vẻ xa hoa, thanh lệ.
- Ồ, anh quên Tử Huy là người An Đô.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu. Hắn sao có thể quên được tên đã cướp đi người yêu của mình. Hắn và Tang Địch Lan là thanh mai trúc mã cùng quê, được bạn học, họ hàng ở quê coi là một đôi trời sinh. Chẳng qua chỉ sau ba năm học đại học đã khiến tình cảm đó bay sạch.
- Anh ở đây làm gì thế? Có việc à?
Cô gái rất phóng khoáng, đôi mắt vẫn linh động như trước chỉ là trên mặt hiện ra vài phần thành thục, giở tay nhấc chân đều lộ vẻ xa cách và kiêu kỳ.
- Ừ, coi như có việc.
Âu Dương Cẩm Hoa lạnh nhạt nói, tâm trạng của hắn đã dần bình tĩnh lại. Mặc dù vết thương trong lòng hắn hơi nhói lên nhưng đó cũng đã là chuyện nhiều năm trước, bây giờ hắn cũng cũng đã có Quách Yểu, ngày xưa chỉ còn là kỷ niệm mà thôi.
- Sao, phải đi bộ à?
Cô gái nhìn quanh.
- Hay là lát em bảo Tử Huy đưa anh một chuyến?
Âu Dương Cẩm Hoa đúng là đi bộ, khoảng cách từ ủy ban tỉnh đến Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh chỉ có năm trăm mét, trời lạnh nên Âu Dương Cẩm Hoa thích đi bộ, vừa ấm áp vừa rèn luyện sức khỏe một chút.
- Ồ, không cần, không xa, anh đi bộ một đoạn cũng cảm thấy dưới chân ấm áp.
Nhìn vẻ mặt không tin của Tang Địch Lan, Âu Dương Cẩm Hoa vô thức bổ sung thêm một câu:
- Thật đó, không lừa em đâu.
Tang Địch Lan nhìn thoáng qua Âu Dương Cẩm Hoa. Âu Dương Cẩm Hoa ăn mặc không quá tốt nhưng coi như sạch sẽ, nhìn bộ dạng chắc là một cán bộ nho nhỏ của cơ quan nhà nước, chắc đến Ủy ban kế hoạch phát triển làm việc, xem ra không phải đi xe đạp thì chính là bắt xe bus đến đây. Lúc trước mình tại sao bỏ hắn mà chọn Tử Huy? Có lẽ bởi vì thấy hắn mặc dù rất thông minh chăm chỉ, nhưng luôn thiếu linh tính để sinh tồn trong xã hội.
Nhưng đây là nguyên nhân chủ yếu sao? Tang Địch Lan không xác định. Cô không thể lừa mình. Gia cảnh ưu việt và mối quan hệ rộng của Đỗ gia là một nguyên nhân càng quan trọng hơn, bây giờ xem ra mình chọn không sai.
- Mấy năm qua anh vẫn ổn chứ?
Giọng thoáng trở nên nhẹ nhàng hơn, Tang Địch Lan lặng lẽ nhìn Âu Dương Cẩm Hoa.
- Ồ, cũng tốt.
Âu Dương Cẩm Hoa chần chờ một chút mới mỉm cười nói:
- Em vẫn khỏe chứ, Tử Huy cũng vậy chứ?
- Vâng, anh cũng biết Tử Huy sau khi tốt nghiệp không đi vào nhà nước mà đi kinh doanh, mấy năm trước làm cũng được, hai năm nay khó khăn một chút, tình hình kinh tế trong và ngoài nước không được tốt. Em vẫn giúp Tử Huy, lần này đến ủy ban là mong có thể được trợ cấp hạng mục.
Tang Địch Lan nhìn thoáng qua chiếc xe đỗ ở bên, có chút tự hào nói.
- Chẳng qua em và Tử Huy coi như cũng được.
- Vậy thì tốt rồi, kinh tế hiện nay không quá tốt nhưng chỉ là tạm thời, sống thêm năm là tốt rồi.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng không biết mình nên nói gì cho tốt. Hắn ý thức mình nên rời đi mặc dù hắn thấy vẻ không muốn trên mặt Tang Địch Lan.
- Được rồi, anh phải đi, thay anh chào Tử Huy.
Tang Địch Lan thoáng do dự vừa lúc thấy chồng từ hành lang đi ra, mặt không được tốt nhưng cô không quá để ý.
- Tử Huy, anh xem ai này.
Người đàn ông còn chưa điều chỉnh tâm trạng lại, thấy Âu Dương Cẩm Hoa cũng chỉ gật đầu miễn cưỡng.
- Âu Dương, ông đến Ủy ban kế hoạch phát triển làm gì? Ông công tác ở An Đô? Tôi nhớ ông không phải người An Nguyên mà.
Âu Dương Cẩm Hoa hít sâu một hơi, tên này vẫn có khí chất kiêu căng như hồi còn đi học, theo lời đám bạn thân thiết của Địch Lan thì chênh lệch giữa mình và tên này là rất lớn. Tên này dễ dàng kích thích hứng thú của phụ nữ, mà tính mình quá ôn hòa, trầm tĩnh làm phụ nữ coi mình làm bạn, khó có thể phát triển thành người yêu.