“Mọi người đều là ánh hào quang. Mọi người đều đã có quyết tâm thà chết chứ không lùi bước. Vậy thì hãy chuẩn bị dao hoặc kéo cho chính mình, làm tốt công tác tự sát.” Viện trưởng nhìn các nữ y tá, nữ bác sĩ quyết tâm, kiên quyết như vậy, cũng không ép buộc các cô phải rời đi.
Vì thế, các nữ y tá cùng nữ bác sĩ đều chuẩn bị vũ khí tự sát cho chính mình.
Những người bệnh bị trong thương đều có rất nhiều dao, súng, rất nhiều các nữ y tá cùng với bác sĩ nữ đều muốn đặt dao của bọn họ ở bên cạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tự sát.
Advertisement
Nếu không có súng hoặc dao trong tay, bọn họ liền chuẩn bị sẵn dao phẫu thuật hoặc kéo để tự sát.
Sau đó, những nữ y tá, nữ bác sĩ lại tiếp tục chữa bệnh cứu người.
Advertisement
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Thanh Mỹ vừa cứu người vừa nghe thấy tiếng súng gần đến như vậy, nhưng cô cũng đã có ý định quyết tử cho tổ quốc quyết sinh rồi, không còn sợ hãi nữa.
Đạ Lạt đã rơi vào tay giặc, Giám đốc công an thành phố Bình Loan cũng đã gia nhập vào đội quân chiến đấu bảo vệ Đà Lạt.
Ở Đà Lạt, tất cả mọi người đều gia nhập quân đội.
Tuy rằng trong cục công an thành phố trang bị hữu hạn, sức chiến đấu cũng không mạnh, nhưng bảo vệ Đà Lạt là chức trách của mỗi người, giám đốc công an thành phố Bình Loan cũng quyết chiến với quân địch cùng toàn dân.
Lúc này, Bình Loan đang ở gần bệnh viện, chuẩn bị thật tốt chờ quân địch tiến đến.
“Hội trưởng quận, phía bên kia bệnh viện có tiếng súng, chắc chắn quân địch đã đánh lén bệnh viện.” Một người nói.
“Lập tức theo tôi tiến đến bệnh viện.” Bình Loan cũng nghe thấy tiếng súng truyền đến từ phía bên kia, lập tức ra lệnh.
“Rõ.” Toàn thể công an lập tức chạy theo Bình Loan đến bệnh viện.
…
Lúc này, tại bệnh viện.
Bởi vì quân trông giữ, bảo vệ lại bệnh viện cũng không nhiều, mà quân địch lại có chuẩn bị mới đến, đội quân của địch đông gấp mấy lần, quân bảo vệ chỉ giữ vững được một thời gian ngắn mà thôi, không có cách nào ngăn cản quân địch.
Một ít quân địch đã vượt qua được phòng tuyến canh gác, tiến vào bên trong bệnh viện bằng các đường khác nhau.
Những bác sĩ đang chữa bệnh cho trọng binh nhất thời không biết phải làm thế nào.
Các nữ bác sĩ, nữ y tá sợ đến mức tái xanh mặt mày.
Đám quân địch xông vào bệnh viện nhìn thấy nhiều bác sĩ, y tá xinh đẹp như vậy, hai mắt đều sáng rực lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Đánh chết đám bác sĩ nam, bắt sống bác sĩ nữ và y tá.” Tên cầm đầu đám địch lạnh lùng nói.
Những nữ bác sĩ, nữ y tá cảm thấy tình hình không ổn, đều cầm chắc vũ khí trong tay, chuẩn bị tự sát.
Các cô thà chết cũng không chịu nhục.
Tô Thanh Mỹ cũng cầm một con dao nhắm vào đầu mình.
Hiện giờ chuyện đi tìm đường chết này cô không hề chần chừ, nếu cô tự sát chậm một chút, có thể sẽ rơi vào trong tay quân địch.
Một khi rơi vào tay của đám binh lính không bằng cầm thú này, nhất định sẽ chịu đủ sự chà đạp, sống không bằng chết.
“Đoàng, đoàng, đoàng…” Một trận tiếng súng vang lên.
“A a a…: Ngay sau đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó, quân địch xông vào khu vực này đều ngã xuống.
Những bác sĩ nữ, nữ y ta đang định tự sát và những bác sĩ nam đang sẵn sàng bị quân địch git chết đều sợ ngây người.
Lúc này, một cô gái đứng đầu những người công an tiến vào một cách oai hùng, hiên ngang.
Cô gái có tư thế oai hùng, hiên ngang chính là giám đốc công an thành phố Bình Loan đưa người tiến đến bệnh viện.