Những nhân viên bảo vệ thành từng lớp của Arnold bị kiếm khí chặn ở eo chém thành hai khúc. Người nhà họ Trần nhìn thấy Lê Uy Long và quân lính của anh bắt đầu tàn sát những binh lính của nước Liệp Ưng này thì đều bị dọa sợ đến chạy nháo nhào vào trong nhà để trốn.
Trận đánh nhau quyết liệt, Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương sợ hãi bị vây giữa trận đối chọi của hai bên. Hai người đều ngây ra, không biết nên chạy đi đâu. Lê Uy Long nhìn thấy Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương bị vây trong làn súng hỗn loạn, vô cùng nguy hiểm, anh vội lao xuống từ nóc nhà, bay nhào về phía bọn họ. Anh thật sự muốn cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương. Bản thân thân là hộ soái bảo vệ, nếu ngay cả em gái của vợ và em trai của vợ còn không cứu được thì trở về nhà thật sự khó biết nói sao.
Lúc Lê Uy Long sắp bay đến bên cạnh Chu Lệ Ngọc, một viên đạn đang bay tới lưng cô ta. Lê Uy Long vội vàng ôm lấy eo Chu Lệ Ngọc tránh khỏi viên đạn kia vô cùng nguy hiểm. Mà lúc này, lại một viên đạn bay tới lưng của Chu Phi Dương khi anh ta đang ngây ra. Lúc này, đúng lúc Lê Uy Long ôm Chu Lệ Ngọc chạy đến bên cạnh Chu Phi Dương, anh trực tiếp đá bay Chu Phi Dương.
“A!” Chu Phi Dương kinh hãi kêu một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, Chu Phi Dương bản năng muốn bò dậy, nhưng nghe thấy Lê Uy Long tức giận nói: “Nằm sấp xuống, đừng nhúc nhích, nguy hiểm!”
Chu Phi Dương tỉnh lại ngay, hai tay để lên đầu, bò trên mặt đất. Mà lúc này, quân địch nhìn thấy Lê Uy Long bế Chu Lệ Ngọc lộ ra dưới sức lửa đốt nên đã lập tức ào ào nổ súng về phía anh.
Lê Uy Long vội dùng tay trái ôm Chu Lệ Ngọc bay vút lên cao, sau đó không ngừng dùng tay phải vung kiếm trên không. Từng đường kiếm khí chợt xuất hiện, từ trên xuống dưới quét tới quân địch. Quân thù lại bị kiếm khí của Lê Uy Long git chết ào ào, cơ thể đứt làm hai khúc, có người trực tiếp bị kiếm khí chém thành hai nửa.
Đây là lần đầu Chu Lệ Ngọc được anh rể mình ôm lấy bay đến giữa không trung, đột nhiên cô ta cảm thấy cái ôm của anh vô cùng có cảm giác an toàn. Nhìn thấy quân địch bị kiếm khí của Lê Uy Long giết tới tấp trên đất, cô ta đều không cách nào miêu tả tình cảm tôn sùng của mình với Lê Uy Long. Tại thời điểm đánh nhau sống chết này, cô ta dựa sát vào ngực Lê Uy Long, lại có chút ý nghĩ lung tung, tình cảm say mê.
Lúc này, cô ngưỡng mộ chị gáiChu Nhược Mai của mình bao nhiêu, có thể có người chồng anh hùng hơn người đội trời đạp đất. Mà chồng mình Trần An Khang lại là b án nước cầu vinh, là Việt gian mà ai ai cũng có thể giết. Người so với người mà sao khác biệt lớn như vậy!
Lê Uy Long ôm Chu Lệ Ngọc, bay thẳng lên trên nóc nhà. Còn về phần Chu Phi Dương thì anh đã không trông nom được nhiều như vậy.
“Anh rể, mau đi cứu Phi Dương lên đi!” Chu Lệ Ngọc nhìn thấy Chu Phi Dương còn nằm sấp trên đất với rất nhiều viên đạn bay qua trên người thì nôn nóng nói với Lê Uy Long. Cô ta đã không dám gọi thẳng tên của Lê Uy Long, đổi cách gọi Lê Uy Long là anh rể. Cho dù không thể xem Lê Uy Long như người chồng anh hùng hơn người như vậy, anh có thể là một anh rể anh hùng hơn người thì cũng rất tốt.
“Tôi không thể liều xuống được.” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Lúc này Chu Phi Dương đang bị vây trong đạn bay tán loạn, anh thân là tổng chỉ huy mười ngàn quân, không thể vì cứu một người có lòng phản bội đất nước theo địch mà đi mạo hiểm. Nếu bởi vì cứu một người muốn làm Việt gian mà khiến bản thân hy sinh, vậy thì không đáng một chút nào. Còn việc Chu Phi Dương sống hay chết thì chỉ có thể xem vận may của bản thân anh ta và mặc cho số phận thôi.
“Cậu ấy là em trai của tôi, còn anh thì võ công có một không hai. Cầu xin anh hãy cứu cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ bị đạn bay tán loạn bắn chết mất!” Chu Lệ Ngọc van xin.