Thật đúng là bị anh ta đoán được! Chẳng qua, cô không phải tự té xuống, mà bị người ta kéo xuống.
Cô bĩu môi, biết bộ dáng hiện tại của cô không quá đẹp mắt, đã vò mẻ lại còn bị sứt quai. Phủi bụi bặm trên người, trên tóc vẫn rớt xuống mấy chiếc lá khô . . . . .
Sắc mặt có chút ngượng ngùng, cô oán giận nói: "Nhà của anh sao khó đi như vậy ? xây nhà trên đỉnh núi cao thì cũng thôi đi, tắc xi cũng không đi lên được . . . . . ."
Vẫn oán giận, lại phát hiện cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, người đàn ông mang giày da màu đen sáng bóng chạm đất trước tiên, quần tây ủi thẳng tắp, làm nổi bật hai chân thon dài của anh, dáng người lịch sự, tao nhã đứng xuống, nhẹ nhàng bước đi, đôi chân thật dài vượt đến trước mặt cô. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên đứng đối mặt với anh ta, phát hiện mình chỉ cao tới ngực người ta như vậy.
Cô còn chưa kịp ngước mắt nhìn thẳng vào anh, Cơ Liệt Thần đã khẽ khom người, ôm lấy ngang người cô lên, xoay người, đặt cô vào chỗ ngồi phía sau xe, lúc cô mờ mịt ngốc trệ anh thay cô cài dây nịt an toàn, rồi cởi xuống tây trang đắp lên trên người cô, sau đó ngồi vào bên trong xe, đóng cửa xe.
Một loạt động tác, tao nhã dứt khoát, tự nhiên lưu loát.
Chỉ nghe anh ta nói: "Heber, quay về thôi"
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, nhìn anh ta ngồi vào cùng mình, liền xê dịch đến bên trong, lại bị anh ta một tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Đừng động!"
Thuộc hạ sửng sốt, cổ tay để mặc anh ta chộp vào lòng bàn tay. Anh ta thanh thản ngồi xuống, cũng không nhìn cô, đem cổ tay, cùi chỏ, cánh tay. . . . . . Cẩn thận chu đáo xem xét, nhìn thấy những vết trầy xước, khẽ rịn ra một chút máu, Cơ Liệt Thần hơi nhíu mày, hỏi: "Đau không?"
Vừa sững sờ, vừa lầm bầm trả lời: "Không. . . . . . Không đau".
Gật đầu một cái, anh buông tay ra, lấy điện thoại ra trượt một dãy mã số: "Này, là tôi, chút nữa đến nhà tôi một chuyến".
Sau đó, cúp điện thoại, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ nhìn trộm anh ta. Gò má sáng bóng, đẹp trai làm người ta nghẹt thở. So với hai lần trước, anh ta mặc vào quần áo ngay ngắn, càng lộ vẻ đẹp trai và quyến rũ hơn, phong cách nho nhã, từ trong ra ngoài, tản ra một loại khí thế bức người, . . . . . .
Bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe này từ trên đỉnh núi xuống, chẳng lẽ anh ta đặc biệt tới đón cô? Vậy làm sao anh ta biết cô đã đến chân núi?
Dĩ nhiên lúc này, bạn học Lâm Nhược Kỳ, không cách nào tưởng tượng trong nhà Cơ Liệt Thần có hệ thống định vị vệ tinh cường đại, chỉ cần bước vào dưới chân núi của ngọn núi này, lập tức có thể biết được sự tồn tại của cô.
Cô càng không biết người đàn ông kia mới vừa rồi đụng vào người cô, thật ra là Cơ Liệt Thần cố ý thả đi. Nhưng đáng tiếc a, chỉ thiếu một chút nữa là có thể biết tên sát thủ kia rốt cuộc là ai, có giống như suy đoán, đối phương phái sát thủ mạnh nhất tới "Liệt Diễm" hay không. . . . . .
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không thể nói cho Lâm Nhược Kỳ.
Cảm thấy cô nhìn chăm chú, khóe miệng Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng cong lên. Dưới hai tròng mắt che giấu ánh sáng lờ mờ, lấp lánh tia sáng giảo hoạt, trên gương mặt đẹp trai, càng lộ vẻ thần bí, tà mị.
Cái gì vậy, xem ra bộ dạng người này làm sao giống như chỉ còn sống ba tháng . . . . . .
Bĩu môi, nghiêm trọng khi dễ người đàn ông có dáng dấp xinh đẹp hơn so với cô gái, Lâm Nhược Kỳ dời tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chiếc Rolls-Royce dần dần chạy vào khu vườn hoa và cây cảnh xanh ngắt, thấp thoáng cánh cửa chính bằng kim loại màu bạc theo phong cách cổ xưa, tiếp tục lái nửa giờ vào bên trong, theo xe chạy qua, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu rọi cảnh sắc khu vườn tuyệt đẹp, đảo mắt nhìn thấy tảng lớn trên thảm cỏ xanh bao la, nơi xa vườn hoa tươi tốt, hồ bơi ngoài trời nhô ra, sân tennis và bãi đất trống để máy bay trực thăng đáp xuống, toàn bộ từng cái thu vào đáy mắt làm cho cô càng lúc càng kinh ngạc.
Xe tiếp tục hướng đỉnh núi chạy tới, lần lượt chạy qua con đường hình chữ S, cuối cùng dừng trước một tòa nhà khổng lồ kiến trúc cổ xưa, yên tĩnh. Thì ra nơi này chính là …….. Lư Đăng Bảo số .
Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn kiến trúc tòa nhà trước mắt, cũng không biết vốn có một chỗ tuyệt đẹp như vậy, nhưng tòa nhà này đẳng cấp hơn khu nhà cao cấp, lại khiêm tốn hoàn toàn không được truyền thông công bố.
Mà người đàn ông bên cạnh cô, lại gọi nó là ………… nhà.
Càng không thể tin được chính là, từ dưới chân núi lái xe đến tòa nhà này, lại đúng một canh giờ. Hoàn hảo anh tới đón cô, bằng không cô đi bộ, không biết phải mất bao nhiêu thời gian đấy. . . . . .
Lúc này, Cơ Liệt Thần xuống xe trước, đưa tay dễ dàng ôm cô xuống. Cô có chút hốt hoảng, mình cũng không có chịu bao nhiêu vết thương, thật sự anh không cần thiết làm như vậy. Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ dùng sức giùng giằng muốn xuống đất tự mình đi, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần hung hăng trừng, chỉ có thể để mặc cho anh ôm đi tới cửa.
Khóe miệng cô kéo ra, rốt cuộc ai là bệnh nhân a. . . . . .
Trên cánh cửa chính màu bạc chạm khắc hoa cỏ tinh xảo theo kiểu tây phương, phong cách cung đình, các chi tiết chạm khắc được phóng to khảm đá quý sang trọng, Heber dẫn đầu mở cửa nhà, Lâm Nhược Kỳ chú ý nhìn một chút, cái hộp sắt kia để phân biệt chỉ tay.
Ông trời a, rốt cuộc cô tới một nơi nào vậy. . . . . .
Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ đi thẳng tới một nơi giống như phòng khách, lúc này mới thả cô xuống. Nói nó "giống như phòng khách", chủ yếu là bởi vì nơi này thật sự là quá lớn, căn bản không có cách nào xem giống như phòng khách trong gia đình bình thường.
Cô đi tới trước sô pha, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, xa xa nghe được một tràng tiếng cười giòn giã như chuông bạc truyền đến, sau đó nghe giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái.
"Ô. . . . . . rốt cuộc cô bé đáng yêu của chúng ta đã tới rồi sao? Hoan nghênh hoan nghênh!"
Tang Tuyết Phù mặc bộ váy màu xanh ngọc thuần khiết, toàn thân cao thấp cũng tản ra khí chất nữ vương đầy hấp dẫn, từ một bên kia cửa chính, chầm chậm đi tới. Bước chân nhẹ nhàng, tao nhã, quyến rũ, đôi chân đẹp mang vớ đen, mái tóc xoăn màu đen mê người, trên mặt nở nụ cười kì lạ đi về phía Lâm Nhược Kỳ, tay mảnh khảnh xinh đẹp vẫy vẫy, ném cho cô nụ cười mê người.
"Chào buổi tối. . . . . . Y tá nhỏ. . . . . ."
Cô gái xinh đẹp Tang Tuyết Phù tao nhã mỉm cười, ngón tay thon dài đưa ra. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ chưa từng bị một cô gái xinh đẹp đón tiếp như thế, vẫn giữ tư thế vểnh cái mông đang chuẩn bị ngồi xuống, sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn, dây thần kinh của mình cắt tỉa một phen, giờ mới hiểu được cô gái xinh đẹp vươn tay ra để làm gì.
Chỉ thấy cô gái xinh đẹp kéo tay của cô nhìn một chút, lại vén quần áo của cô quan sát một phen, lại lượn quanh phía sau cô, vén tóc kiểm tra một chút.
Cuối cùng, lại đường vòng ra trước mặt cô, hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Vết trầy xước nhẹ, nơi khuỷu tay có vết bầm tím, vết thương lớn nhất chiều dài , cm, không thấy màu đen, rịn một chút máu, dùng muối i-ốt bôi lên và dùng viên cephalosporin hoặc azithromycin uống, chú ý vết thương không được thấm nước, chỉ cần không nhiễm trùng, không hoại tử, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn"
Cô gái xinh đẹp này, trong môi đỏ duyên dáng, lúc đóng, lúc mở, khạc ra một chuỗi dài từ ngữ y khoa chuyên môn lưu loát, tìm từ ngắn gọn, rõ ràng lưu loát.
Mà Lâm Nhược Kỳ, trong nháy mắt bối rối.
À, thì ra nơi này đã có một hộ lý nữa à, vậy còn muốn mời cô làm gì?
Thấy vẻ mặt của Lâm Nhược Kỳ mờ mịt, Cơ Liệt Thần từ sau lưng hai cô gái đi tới: "Được rồi Tuyết Phù, đừng thể hiện học thức uyên bác của cô nữa, tôi gọi điện thoại cho cô, cũng không phải bảo cô đến khoe khoang. Nhanh xử lý vết thương cho cô ấy một chút đi, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong rồi"
Vốn không có ý định ở lại chỗ này, mắt nhìn bóng đêm gần buông xuống ngoài cửa sổ, mà Cơ Liệt Thần muốn giữ cô lại ăn cơm tối, Lâm Nhược Kỳ có chút sốt ruột.
Không biết phải làm sao, cô vừa định mở miệng nói chủ ý của mình tới nơi này, liền bị cô gái xinh đẹp lôi đến một gian phòng khác.