.
Hiện tại, tui, đau đầu.
Vì chuốc say Đồ Trần, tui từng chai từng chai một mà đổ vô bụng, ở trên giường nằm một chốc lại bắt đầu muốn nôn.
Để tui suy nghĩ lại, cho tới giờ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tui mang Đồ Trần về nhà ăn lẩu, trong lúc nửa say nửa tỉnh thì kim chủ gọi điện cho tui hỏi địa chỉ nhà tui, tui mơ màng hồ đồ mà nói ra.
Sau đó, kim chủ của tui tới cửa, nói tui trốn hắn ăn lẩu với người khác.
…
…Ờ.
Tui hình như hiểu rồi.
Đối tác ba ba của tui không vui, trách tui ăn lẩu mà không mời hắn.
Anh nên tới sớm một chút chứ, tới sớm chút thì chúng ta có thể ăn chung a.
Đầu năm nay, công việc cũng không dễ dàng, ăn lẩu còn phải mời đối tác nữa.
.
Sau khi đưa tui vào phòng, Yến Thâm liền tự mình đóng cửa ra ngoài.
Tui nằm một lát, tự nhiên thấy khát nước, tính đứng dậy rót ly nước, sẵn tiện nói cho Đồ Trần, trong ngăn tủ tui đã chuẩn bị sẵn bàn chải, kem đánh răng với ly súc miệng rồi.
Cửa phòng còn chưa mở ra, tui đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Một người cảm xúc hơi chút kích động: “Tôi và cậu ấy thân nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe chính miệng cậu ấy nói về anh!”
Người còn lại thì sau một lát mới bình tĩnh đáp: “Hiện tại thì cậu đã biết?”
Nói gì vậy? Biết cái gì?
Tui dán lỗ tai tới gần chút, bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh.
Tui có chút rối rắm, không biết có nên mở cái cửa này ra hay không.
Nhưng đây rõ ràng là nhà tui.
.
Người hiểu tui không ai ngoài mẹ tui.
Lúc học đại học, tui xuất quỹ.
Nguyên nhân cũng đơn giản lắm, trong trường có một cô gái tỏ tình với tui, buổi tối cầm hoa, mang theo microphone tới dưới lầu ký túc xá gọi tên tui, làm cho cả tòa nhà đều ồn ào cả lên.
Nhưng mà tui phát hiện, tui thực sự không có chút cảm giác động tâm nào, lại còn cảm thấy phiền nữa.
Khi đó tui mới biết con đường tui đang đi là sai.
Thật ra có lẽ là sớm hơn đi, ở cái lúc tui đứng lên vì Đồ Trần, tui đã không còn đường lui rồi.
Mẹ tui cũng rất bình tĩnh, chỉ là mắng tui vài câu, còn trừng mắt nhìn tui, bảo sao không nói sớm vài năm, để bà ấy còn cùng ba tui sinh đứa thứ hai.
Nhưng tới tối, bà ấy lại lựa lúc ba tui ngủ tới phòng tui, hỏi tui có phải thích Đồ Trần không.
Lúc đầu tui cười cười phủ nhận, cũng giống với mỗi lần tui đùa với Đồ Trần ấy: “Làm gì có ạ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Sau đó tui thấy mẹ tui không cười, bà ấy đang nghiêm túc hỏi tui.
Tui nói phải, tui thích Đồ Trần.
Mẹ tui nói, con không thể thích cậu ấy, con không thể mang theo cậu ấy lên con đường này.
Tui nói tui đã biết, tui sẽ không nói cho cậu ấy.
.
Sau khi tốt nghiệp đại học, trong lúc cha mẹ người ta bắt đầu sắp xếp việc xem mắt cho con họ, mẹ tui lại bắt đầu bài tra mấy người bạn tốt đồng tính bên cạnh tui.
Cũng không phải muốn ngăn cản tui kết bạn, chỉ là khi đấy bà ấy không ngủ ngon liên tục một hai tháng, tất cả cũng vì muốn tìm hiểu mấy chuyện linh tinh trong cái giới này.
Bà ấy sợ tui gặp phải người xấu.
Tui cười vỗ vai bà ấy, nói bà ấy thực là buồn lo vô cớ.
Bởi vì con trai bà là thuần , chính là loại muốn làm người ta, muốn bắn pháo đều có mang đồ bảo hộ, vô cùng chú ý vệ sinh cá nhân.
Sau đó, tui bị bà ấy tẩn cho một trận, còn thảm hơn lúc xuất quỹ nữa, bà ấy nói là chỉ sợ tui tai họa con trai nhà người ta thôi.
Tui lại muốn khóc.
Hôm sinh nhật hai mươi sáu tuổi, Đồ Trần vẫn chưa về nước, mà tui dưới cùng một bầu trời biết cậu ấy có một bạn giường cố định, là một du học sinh nhỏ hơn vài tuổi.
Ngày đó tui uống không ít rượu, một đường phiêu về nhà, tiếp điện thoại mẹ tui gọi tới.
Bà ấy nói trong điện thoại: “Chừng nào thì con tìm được người để yên ổn đây?”
Tui dán lên cánh cửa lạnh lẽo, chậc lưỡi: “Chờ chút nữa đi ạ.”
.
Bốn năm trước tui tốt nghiệp đại học, Đồ Trần xuất ngoại, tui ở trong giới gay của thành phố lãng lên.
Người khác nói Đồ Trần với bạn gái lại chia tay, được mỹ nữ tóc vàng trong trường nhiệt tình thổ lộ, tui đều vui tươi hớn hở mà nghe, bạn giường lại mỗi ngày một đổi.
Sau lại, hẹn nhiều người quá, người thích tui cũng nhiều, luôn có người muốn giữ tui lại trên giường, để tui từ một đối tượng thăng lên một cấp mới.
Nhưng không có biện pháp, tui ngay cả việc giúp số tẩy rửa phía sau cũng lười, tra tới mức nổi tiếng trong giới.
Trong lúc người ta bàn tán về tui, bọn họ đều báo cho mấy số mới tới quán bar chưa rành sự đời rằng: “Chơi với Cố Thiên Tinh thì được, nhưng ngàn vạn không được thích hắn, gã này ăn tim trước giờ đều nhổ ra.”
Nhưng mà bọn họ không biết, thực ra tui cũng muốn tìm một người để ổn định đấy chứ.
Không biết khi nào thì tui mới có thể đàng hoàng ôm một người ngủ thẳng cẳng tới hừng đông đây?
Tui từng nghĩ tới chuyện này.
Đợi đến khi Đồ Trần kết hôn, tui sẽ làm phụ rể cho cậu ấy. Tui sẽ cười vỗ vai cậu ấy, sau đó tặng cho cậu ấy một phong bao lì xì vô cùng to bự.
Đợi đến khi cậu ấy động phòng, tui liền thử đồng ý nhóm số muốn theo đuổi tui. Tui sẽ ở trên giường bọn họ ôn nhu cả đêm, thẳng tới bình minh.
Tui sẽ đi mua một cặp nhẫn, tui sẽ đặt một xe hoa hồng, tui sẽ mang người đó của tương lai tới gặp ba mẹ tui, để cho những người trong cái giới luẩn quẩn từng cười tui chỉ biết phóng túng rằng tui không chơi nữa, tui hồi tâm, học được cách đàng hoàng mà yêu một người rồi.
.
Đây đều là những chuyện mà cho tới nay tui mới thôi suy nghĩ tới, tui chưa từng ấp ủ hy vọng xa vời gì.
Giống như tui biết về sau tui cũng phải chăm sóc tốt một nửa kia của tui, cho nên trước khi tui chơi mệt, tui cần phải cố gắng kiếm tiền mua nhà mua xe.
Cũng phải cẩn thận mà tồn tiền lì xì mừng cưới cho Đồ Trần.
Haiz.
Tui vẫn là đẩy cửa ra.
Hai người kia ở trong phòng khách muốn nói gì thì nói đi, tui phải uống miếng nước rồi đi ngủ đã.
Tui là chủ nhà, tui làm cái gì đều là tự do của tui, cho dù hiện tại tui cởi truồng, khi tui ra lệnh bọn họ đều phải lập tức che mắt lại!
Nghĩ tới đây, tui đắc ý mà vặn nắm cửa.
Cửa vừa mở, gương mặt thiếu đánh của Yến Thâm liền lộ ra.
Trong tay hắn còn cầm theo một ly nước, bên trong còn lẫn chút mật ong chưa tan hết.
“Sao lại ngồi dậy rồi?”
.
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, để cho đối tác ba ba tự tay rót nước cho tui.
Tui ngồi xổm trên sàn ôm cái ly, kết quả bị hắn cúi người bế lên, suýt nữa thì tui đã phun hết nước trong miệng lên mặt hắn.
Thật ra tui không thể không nói, Yến Thâm trông càng giống số hơn tui.
Cái ôm của hắn thật thoải mái, còn thấu hiểu mà tẩy rửa cho người khác sau khi lên giường.
Chỉ có điều kỹ thuật thực chẳng ra sao, giờ đã sắp hết một ngày, tui nằm thẳng mà còn khó chịu.
Thôi quên đi, thời gian kết thúc hạng mục này cũng chỉ có mấy tháng.
Đợi tới khi xong việc, tui sẽ hẹn hắn làm lại một lần, tay cầm tay dạy hắn như thế nào để trở thành một chàng TOP có hàm lượng kỹ thuật cao.
Nhưng mà cho tới bây giờ, những số mà tui từng ôm ấp đều là thân hình mảnh mai, còn chưa có ai vượt qua một mét tám cả.
Mà giống hắn thì…
Tui híp mắt nhìn ngó, không thể không nói, trông rất hăng hái nha.
Tui cũng có chút chờ mong.
Vừa chờ mong, tui vừa không cẩn thận mà chảy một hàng nước miếng.
.
May quá, may quá.
Trong tay tui cầm cái ly, chảy nước miếng cũng không rơi xuống sàn nhà.
Tui thấy vầy, nếu phải tìm một người sống chung về sau, khẳng định phải tìm ai đó soái chút.
Mấy người xem, mỗi ngày ở trước mắt mình lắc lư, ít nhất phải trông dễ nhìn chứ.
Yến Thâm như vậy cũng chỉ miễn cưỡng được thông qua.
Nếu chờ Đồ Trần kết hôn rồi, bên cạnh Yến Thâm còn chưa có ai, tui liền suy nghĩ theo đuổi người ta, mang về cho mẹ tui nhìn một cái.
Tìm người còn soái hơn con trai bà, còn không phải hớn hở trong lòng sao.
Chất lượng tốt như Yến Thâm, cũng không biết đã có đối tượng chưa.
Nếu đã có đối tượng rồi cũng sẽ không ra ngoài làm bậy, nhưng vì ngăn ngừa việc tui chen chân làm kẻ thứ ba, tui vẫn là hỏi trước một câu.
Nhưng mà dù sao tối qua hai đứa tui cũng đã làm, chưa gì đã hỏi câu này cũng có chút kỳ, giống như tui đang vội vàng đăng đường nhập thất ấy.
Không được.
Tui quyết định phải đổi một cách hỏi uyển chuyển khác.
“Này, ông chủ Yến, bạn trai của anh có soái không?
.
Vỗ tay đi nào!
Nhìn xem cách tui hỏi vấn đề này tiêu chuẩn cỡ nào!
Nếu hắn nói soái, thì có nghĩ là hắn có bạn trai.
Nếu hắn nói không soái, vậy thì cần gì phải giải thích nữa.
Tui quá tán thưởng cho sự cơ trí của tui.
Yến Thâm nhìn tui một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn cười rộ lên thực đúng là…
Chỉ muốn làm.
.
Tui quyết đinh không chờ hạng mục kết thúc, chỉ chờ hạng mục tiến triển một nửa, tui sẽ đem hắn làm tới kêu meo meo.
Một khang nhiệt huyết của tui từ mặt đất phun lên.
Cho dù hắn không vui, tui cũng phải dùng lấy lần đầu tiên của tui ra để đe dọa dụ dỗ hắn.
“Soái.”
Hắn quỳ một chân bên sườn eo tui, cúi đầu phun ra một chữ.
Nhìn từ dưới lên trên như vầy, vẻ mặt ôn nhu này của hắn thực sự làm người ta không rời được mắt, trái tim nhỏ bé của tui cũng nhảy lên.
…Chờ chút, chờ chút.
Hắn vừa mới nói cái gì ấy.
Đệt.
Anh có bạn trai anh còn chơi .
Tui trùm chăn, nhân tiện lăn trên giường một cái.
Bái bai, tra nam.