.
Lau mình cũng như không, cảm giác dính nhớp làm tui khó chịu mà nhíu mày.
Cho nên nói…… những dịch thể mà tui làm dây ra đầy tay đối tác ba ba nên xử lý thế nào đây?
Tui vẫn là lần đầu trải qua loại tình huống này, online chờ trả lời, gấp.
Nói là thoa thuốc, nhưng giờ mông tui càng đau, miệng cũng đau.
Còn có chút hư.
Tui bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc nên kéo lại cà vạt Yến Thâm, hỏi: “Tối hôm qua chúng ta làm bao nhiêu lần?”
Tui cũng không phải là người kim cương a, tui sợ tui túng dục quá độ mà héo.
Không đợi Yến Thâm mở miệng, phía sau cửa truyền đến thanh âm quen thuộc.
“…… Thiên Tinh?”
.
Tui kinh ngạc.
Vừa nãy cao hứng quá, tui quên luôn trong nhà còn có bạch nguyệt quang của tui.
Tui tùy ý Yến Thâm thay tui kéo chăn qua che lại, cười gượng quay đầu, tốn vài giây điều chỉnh biểu tình trên mặt, cuối cùng tỏ ra như không có việc gì mà làm mặt quỷ với Đồ Trần: “Làm sao vậy, không tìm được bàn chải đánh răng?”
Lúc nói lời này, ngón tay Yến Thâm còn chưa có rút ra, tui dùng một tay kéo lấy cà vạt của hắn, một tay còn lại choàng lên cổ hắn.
Tui hy vọng Đồ Trần nhìn thấy ánh mắt tui, chủ động đóng cửa lại rời khỏi hiện trường vụ án, giữ lại chút thể diện cuối cùng của tui.
Đương nhiên, nếu hắn có thể lựa chọn quên đi chuyện này vậy tự nhiên là càng tốt.
Đồ Trần là khác phái luyến, từ nhỏ xem A.V đến lớn.
Có lẽ tư thế hiện tại của tui và Yến Thâm đối với hắn mà nói kích thích quá mức.
Tui đồng tình mà nhìn Đồ Trần đen mặt, lại nhớ tới hôm trước tui mới lau lại sàn nhà.
Anh em tốt, nhịn đi, cậu ngàn vạn đừng có ói ra.
.
Thực ra tui nhát lắm.
Cho dù tui muốn giữ lại tiểu cúc non cho Đồ Trần, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ đơn thuần thôi.
Ai mà không có quyền mơ mộng, đúng không.
Dù sao tui yêu thầm nhiều năm như vậy cũng có chút giá trị chờ mong đi, cho nên tui vốn nghĩ trước khi Đồ Trần kết hôn, tuyệt đối phải bảo vệ trinh tiết phía sau của mình.
Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt củaĐồ Trần, tui lại thầm may mắn là đó chỉ là suy nghĩ thôi.
Được, giấy đã đâm thủng, hắn biết được tui là đồng tính luyến ái.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, tui cảm thấy hai mươi năm hữu nghị của tui cũng đã đi tới cuối.
.
Nói khổ sở, kỳ thật cũng không tới mức tê tâm liệt phế.
Ngược lại lại cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người cũng thoải mái hơn chút.
Tui đã bắt đầu mang lên gánh nặng này từ năm mười lăm tuổi, mãi cho đến hôm nay, đã mười năm có dư.
Hiện tại buông xuống rồi, tui bỗng nghĩ thông suốt một vài chuyện.
Tui rời khỏi lồng ngực Yến Thâm, tự mình đi vào phòng tắm, lại lần nữa lau mình sạch sẽ.
Tui chân trước vừa mới bước vào, hắn sau lưng đã theo kịp.
Rượu đã sớm tan hết, tui chỉnh vòi sen đến nhiệt độ thấp, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Đôi tay khác choàng lên người, giúp tui mát xa vết thâm chưa tan ở trên eo.
Làm cho tui lại nhịn không được hít hà một hơi, thiếu chút nữa đã miệng phun hương thơm.
Người này thật không xứng làm , nên ngoan ngoãn nằm xuống tới chờ tui lâm hạnh mới đúng.
Làm việc dở như vậy, thủ pháp mát xa lại kém như vậy, nói ra khẳng định sẽ làm cho mấy em ong bướm hay gào khóc đòi ăn trong quán bar phải hô to thất vọng.
“Ba lần.”
Hắn bỗng nhiên nói.
Ồ, mới có ba lần a.
Tui đây vẫn còn được.
“Anh làm gì mà một đêm chỉ ba lần a.” Tui xoay người đối mặt hắn, duỗi tay nhéo mông hắn cho hả giận một phen: “Thế nào cũng phải năm lần chứ.”
.
Tui thật sự không có sắc dục huân tâm, chỉ là tui hiểu rõ rằng cho dù tui có đuổi theo giữ Đồ Trần lại đi nữa thì chuyện đã xảy ra cũng không đổi lại được.
Tui vẫn là gay chỉ có hứng thú với đàn ông, mà hắn vẫn là khác phái luyến yêu thích phụ nữ.
Nếu hắn có thể tiếp thu tui là gay, chúng tôi đây về sau vẫn là anh em tốt.
Nếu hắn không thể tiếp thu, vậy thì cứ như vậy đi, cũng để tui có thể sống tùy ý hơn một chút.
Đồ Trần tựa như một cái gông xiềng mà tui giam giữ chính mình nhiều năm.
Gông xiềng này khiến tui phải liên tục giữ vững lý trí, không dây dưa với ai quá nhiều, cũng không tùy ý hứa hẹn những điều không thể.
Tui giữ sợi gông xiềng này uổng công chờ đợi được gần mười hai năm, nhân sinh có thể có bao nhiêu lần mười hai năm?
Mà tui mấy năm trước đã nghĩ kỹ, tại thời khắc mà tui đưa ra lời chúc phúc hôn lễ của hắn, tui đã biết tui không thể xa cầu bất cứ điều gì.
Có thể nói cậu ấy rất quan trọng đối với tui, nhưng hiện tại tui đã không còn cảm giác xúc động nhiệt huyết lúc mười mấy tuổi vì thích hắn mà tim đập không thôi nữa rồi.
.
Yến Thâm đè lại cái tay làm loạn của tui: “Ngoan chút, tắm rửa.”
Chậc, không thú vị.
Anh mới có ba lần đã không được rồi, tui mà nói ra rồi anh lập tức sẽ từ nam thần biến thành đối tượng bị mọi người ghét bỏ.
Tui thu tay lại, đổ sữa tắm lên cục bông tắm.
Lúc tắm rửa không thể chỉ tắm rửa thôi được, phải nói chuyện gì chứ.
Tui nhớ lại nội dung hợp đồng lúc trước, thế nào cũng không nghĩ ra gã này sẽ trộm bạn trai ra ngoài ăn vụng.
“Ai, ông chủ Yến này, tôi nhớ rõ lúc trước anh có nói căn biệt thự kia là để ở chung với người yêu đi.”
Yến Thâm ừ một tiếng.
Tui hỏi tiếp: “Nhưng mà anh lại chưa viết ra yêu cầu phải làm thế nào, là vì tạm thời chưa nghĩ ra muốn trang hoàng như thế nào sao?”
Yến Thâm gần như không có do dự: “Em muốn làm sao cũng được.”
Lại tới nữa! Lời tiêu chuẩn của đối tác trước khi bắt đầu công trình đây!
—— cậu quyết định là được; cậu xem rồi làm đi; sao cũng được, cậu mới chuyện nghiệp.
Tui thầm trợn trắng mắt trong lòng, mặt ngoài lại thổi tiếng huýt sáo: “Tin tưởng ánh mắt thẩm mỹ của tôi thế à.”
Yến Thâm cũng cười theo tui, không biết có phải bị hơi nóng xông trúng hay không mà vành tai của hắn giống như có chút đỏ lên.
.
Tắm xong rồi, tui ôm chăn tính toán chạy lấy người.
Yến Thâm duỗi tay ngăn tui lại, giống như có chút nghi hoặc: “Em đi đâu?”
Tui đáp lẽ đương nhiên: “Nếu là Đồ Trần đi rồi tôi sẽ ngủ phòng cho khách, cậu ấy không đi thì tui đi ngủ sô pha vậy.”
Yến Thâm dừng một chút: “Tư thế ngủ của anh không kém, em hẳn là biết được.”
Tui không rõ nguyên do: “Tôi cũng không kém a.”
Yến Thâm hỏi: “Vậy tại sao không ở trên giường ngủ?”
Tui vui vẻ: “Ông chủ Yến, tui không ngủ chung giường với người khác.”
Cùng hắn làm thôi cũng đã khiến tui khiếp đảm tới mức lo chạy thắp hương bái Phật rồi, bây giờ còn muốn tui ngủ chung với hắn, đây chẳng phải là đang vội vàng thúc giục bạn trai hắn cầm đao tới cửa thọc tui sao.
Sau khoảng đối diện ngắn ngủi, hắn bỗng nhiên nâng tui ném lên giường.
Sấn lúc tui còn đang ngu người liền giật lấy chăn với gối đầu trong lòng tui ra rồi xoay người mở cửa ra ngoài.
Động tác vô cùng lưu loát, chính là thoạt trông có chút thở phì phì.
Tui cũng không có biện pháp a, tui làm sao có thể để đối tác ba ba của tui đi ngủ sô pha được?
Vì vậy tui không rảnh lo mông đau, chạy nhanh đuổi theo.
.
Tui đẩy cửa ra, nhưng lập tức cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Người anh em mà tui yêu thầm nhiều năm quăng cửa bỏ đi, tui thí cũng không phóng một cái.
Nhưng đối tác ba ba mới nhận thức được hai ngày ôm chăn sập cửa đi ra, tui lại đuổi theo đến mức chân sắp không dính mặt đất.
Người a, quả nhiên là chó săn của tiền tài.
Tui lại lần nữa cảm khái sâu sắc.
Lúc đi ngang qua phòng cho khách, tui thấy cửa đang đóng chặt, rương hành lý của Đồ Trần cũng còn đặt ở chỗ đó, không có xê dịch.
Nhìn kiểu này thì người anh em của tui vẫn chưa có bị ghê tởm đến mức xách va li nửa đêm chạy ra ngoài tìm khách sạn.
Còn tốt, còn tốt.
Nếu như mẹ tui gọi điện thoại tới hỏi tui đã đón người ta chưa, tui nói hắn gặp được tui đang cùng người khác làm, ghê tởm mà bỏ chạy rồi, chắc tui phải bị lột hai tầng da luôn.
.
Ai da, m anh, Yến Thâm, xem như anh có bản lĩnh.
Làm tui thành như vậy, còn bắt tui chạy như điên xuống bậc thang.
Tuy rằng chỉ có ba lần, nhưng cũng lăn lộn tui đến mức không ngừng hút khí.
Nhìn người chính đưa lưng trải chăn ở trước sô pha, tui thầm vỗ tay trong lòng.
Trâu bò, quá trâu bò.
Danh hiệu thế giới đệ nhất tra công, tui xin trao tặng cho anh.
Tui vừa vỗ tay một cái, hắn rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của tui.
Hắn quay đầu lại nhíu mày nhìn tui, tựa hồ suy nghĩ tui lại đang làm trò gì.
Tui chỉ vào phòng ngủ của tui, vô cùng bá đạo: “Anh vào đó ngủ cho tôi.”
Hắn không nhúc nhích, chỉ đứng đó hỏi tui: “Em ngủ ở đâu?”
.
Tui ngủ ở đâu? Tui có thể ngủ ở đâu nữa chứ?
Tui đương nhiên ngủ sô pha a.
Hắn nghe được tui trả lời, không nói gì nữa mà nằm xuống, nửa cặp chân dài đều lộ ra ngoài.
Có chút cá tính nha.
A, tui trị không được hắn sao?
Tui cũng không khách khí, nằm đè lên người hắn, lời nói tàn nhẫn thốt ra: “Anh không đi vào thì đêm nay cứ ngủ như vậy đi.”
Nặng cho chết anh, nửa đêm nằm mơ đều là quỷ áp giường.
Hắn thuận tay tắt đi đèn phòng khách, cánh tay ôm lấy người tui, kéo chăn đắp cho tui, nhắm mắt lại.
“Được thôi.”
…… Đệt?
Yến Thâm: ( nhớ bút ký) thì ra bạn trai thích ngủ ở trên người mình.
Cố Thiên Tinh: …?????? Anh có bệnh đi.