Luận Làm Thế Nào Để Chia Tay Đối Tượng 419 Trong Hòa Bình

chương 7: anh chơi kích thích như vậy sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Tui quá nghẹn khuất.

Quanh quẩn bên tai tui đều là những lời Yến Thâm vừa nói.

[ ngày đó…… mẫn cảm…… không thể không nắm chặt lấy em…… nhưng em vẫn muốn……]

Tui cảm thấy hắn đang dọa tui thôi, nhưng tui không có chứng cứ.

Rốt cuộc, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tui lại không có chút ấn tượng nào.

Nhưng tui lại nghĩ, vạn nhất hắn không có nói xạo thì sao?

Nghĩ vậy, thận tui âm thầm đau đớn.

Tui kéo ra ghế dựa ngồi trước bàn ăn, cầm di động mở WeChat.

Tui đăng nhập WeChat bằng nick phụ, phía trên là một dòng trạng thái mới, thuần một lời mời khai phòng rõ ràng cũng ám chỉ.

…… Thận tui hình như càng đau hơn.

Nếu là cuối tuần của trước kia, tui sẽ làm gì nhỉ?

Tui nhìn Yến Thâm đang ở trong phòng bếp đánh trứng gà, không tự chủ được mà phát ngốc.

.

Ngày thường dù công tác có bận rộn thế nào thì tui vẫn ghé tới Dạ Sắc mỗi cuối tuần một lần.

Có thể là thứ sáu, cũng có thể là thứ bảy, bởi vì hai ngày này dù có làm điên cuồng cỡ nào, tui cũng sẽ còn một ngày nghỉ để nghỉ ngơi điều chỉnh lại.

Tui sẽ ở quán bar gọi một ly rượu, chờ người muốn cùng tui làm bạn một đêm tự mình tới gần, sau đó sẽ chọn một người thuận mắt trong số họ ôm ra cửa, thẳng tiến khách sạn gần nhất.

Tui sẽ không tới nhà đối phương, cũng sẽ không mang bọn họ về nhà, bởi vì tui không thích những người chỉ là bèo nước gặp nhau lưu lại dấu vết trong phòng tui.

Nếu gần một người lâu rồi, sẽ đặc biệt dễ dàng bị họ vẫy lên bọt sóng.

Hiện tại tui biết rõ đạo lý này.

Ánh mắt tui chuyển động theo Yến Thâm đang đẩy cửa bê mâm đi ra.

Hắn nấu sữa bò và món bánh mì chiên trứng gà, hơi nóng cùng với mùi hương lập tức tràn ngập cả bàn ăn.

Tui trước nay không chú ý nhiều như vậy, cứ mì lạnh với sữa bò mà nuốt xuống bụng thôi, nhưng được chăm sóc như vậy, trong lòng cũng chẳng biết là tư vị gì.

Hắn buông mâm, thuận thế khom lưng đặt một nụ hôn bên môi tui, mềm nhẹ tựa như giọt sương sớm rơi trên cành lá ngoài cửa sổ sáng nay vậy.

Bàn tay đang cầm ly khựng lại, tui nghiêng đầu tránh ra: “Cơm nước xong rồi anh về luôn đi.”

.

Lúc mới tốt nghiệp đại học, tui liền bước vào giới này.

Lần đầu tiên ở quán bar bị một cậu thanh niên xinh đẹp đến gần, buổi tối đã mơ màng hồ đồ lên giường.

Trước kia không có kinh nghiệm, không biết nặng nhẹ, sợ làm người ta đau.

Xong việc rồi cậu thanh niên kia bọc chăn, cự tuyệt tui muốn mang cậu ta đi tắm rửa.

Cậu ta giấu mình trong đêm tối nhìn tui: Nếu anh muốn ở trong giới này chơi lâu thì đừng quá ôn nhu, nếu không tôi sẽ yêu anh đấy.

Tui không để trong lòng, vẫn muốn ôm cậu ấy đi.

Cậu ấy lại kiên định mà đẩy tui ra.

Cậu ấy xoay người lại: Anh đi đi, sau này đừng hẹn nữa.

Từ đó về sau, tui vẫn thấy cậu ấy rất nhiều lần, những cũng chỉ nhìn nhau cười rồi gặp thoáng qua.

Khi đó tui không hiểu ý trong lời cậu ấy lắm, cho đến một ngày bị một cậu trai hay hẹn nhau vài lần, khóc lóc nức nở quấn lấy tui ở lại qua đêm, tui mới ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Rời đi hay ở lại, trở thành một nan đề mà tui phải đối mặt lúc ấy.

Tui từ trong túi người nọ móc ra một điếu thuốc, vừa hút vừa ho khan.

Nghe thấy lời thổ lộ gập ghềnh, trong lòng lại hỗn độn như làn khói đang phả ra.

Hút xong một điếu thuốc, tui cũng suy nghĩ cẩn thận.

Tui không quay đầu lại mà mặc quần áo vào, đóng cửa giấu đi tiếng khóc thấp thoáng trong phòng.

.

Tui không biết hút thuốc.

Tui chỉ là tâm huyết dâng trào, thấy người khác hay nói thuốc lá và rượu sẽ tiêu sầu, nhưng tui cũng chả biết là tiêu kiểu gì.

Nhưng tui cảm thấy, tiêu sầu cũng không phải nhờ điếu thuốc ấy, mà là cách làm vô tâm vô tình kia của tui.

Đầu năm nay có quá nhiều người thiếu tình yêu, chỉ cần một người không quen biết ngẫu nhiên tỏ vẻ ôn nhu cũng dễ dàng làm người ta sinh ra ảo giác rằng tình yêu đã đến.

Giống như tui biết rõ Yến Thâm đã có bạn trai, nhưng tui vẫn thấy khó có thể ngăn cản tất cả hành động của hắn.

Nhưng tui cần phải ngăn hắn lại.

Bởi vì tui biết, trong những người thiếu tình yêu đấy, tui cũng là một người trong số họ.

.

Tui cười cười, bày ra bộ dạng cự tuyệt người khác hay làm trước kia: “Anh không cần phải làm những điều này cho tôi.”

Yến Thâm kéo ra ghế dựa ở đối diện tui ngồi xuống, ngữ khí bình thản: “Tôi chỉ là muốn làm mấy món này cho em thôi.”

Bánh mì không được bọc trứng đều, chỗ cạnh còn có chút cháy, trông cũng không đẹp.

Hắn có vẻ không am hiểu làm mấy chuyện như này, giống như chỉ là nhất thời hứng khởi.

Mà Yến Thâm lại không để ý đến lời tui nói vừa rồi, tay cầm đũa, đôi mắt lại nhìn tui chằm chằm, còn mang theo chút khẩn trương không dễ phát hiện: “Không ngon sao?”

Tui cắn miếng tiếp theo.

Ân, thực sự không tính là ngon, vị có chút đắng.

Nhưng tui lại lắc đầu: “Còn khá tốt.”

.

Dùng xong bữa sáng, hắn dọn chén bát bỏ vào bồn rửa, dựa vào cạnh cửa hỏi tui: “Muốn đi đâu chơi?”

Tui sửng sốt, lúc này mới nhớ tới khi nãy ở trong phòng tắm, hắn thực sự có nhắc đến việc này.

Nói chung là gã này xem lời tui nói nãy giờ như gió thoảng mây bay ấy mà.

Tui buồn cười, dựa vào lưng ghế: “Thế nào, đây là đang mời tôi hẹn hò sao?”

Hắn vậy mà gật đầu, ừ một tiếng.

Tui không đáp, chỉ hỏi: “Hôm nay nhà anh cũng không có ai?”

Hắn nói: “Không có.”

Tui thấy lạ: “Vậy khi nào nhà anh mới có người?”

Hắn nhíu mày, giống như đang suy nghĩ lời này của tui là có ý gì.

Tui cũng muốn nhíu mày, không nghĩ tới bạn trai hắn thế nhưng cũng không về nhà.

Cuối cùng, hắn nói: “Em muốn về nhà với tôi sao? Nếu em cùng tôi về nhà, nhà tôi sẽ có người.”

Tui nghĩ, nghe thử đi, lời anh mới nói ấy.

Tui cùng anh về nhà, bạn trai anh liền bay về tấu tui, vậy chẳng phải là cũng có người sao.

.

Hẹn cái gì mà hò, chỉ tạo thêm phiền toái cho chính mình.

Tui nghĩ, những chuyện phiền toái thế này cứ trực tiếp cự tuyệt là xong, ngay cả nói cũng mệt không muốn mở mồm, đơn giản thô bạo đi.

Yến Thâm thế nhưng thật sự lên mạng tìm tòi, lắc di động hỏi tui: “Hôm nay ở viện bảo tàng có buổi triển lãm nghệ thuật của Tiền lão sư, em có hứng thú không?”

Tui rướn người lên nhìn, nói thật là tui có hứng thú.

Vị họa gia này tên là Tiền Côn, cũng không còn trẻ, hàng năm đều ở nước ngoài, hai ngày gần đây mới trở về mở buổi triển lãm, hôm qua là ngày đầu tiên.

Lúc bận thi khoa nghệ thuật, tui có nghiên cứu rất nhiều tác phẩm của ông ấy, cuối cùng mới thi đậu khoa nghệ thuật với số điểm cao đứng đầu thành phố, cho nên, ông ấy cũng xem như là thầy dạy vỡ lòng của tui.

Cao một năm ấy, tui tình đậu sơ khai xác nhận tính hướng.

Lúc đấy, thành tích của tui trượt xuống nhiều lắm, bài thi toán tổng một trăm điểm, tui lại chỉ thi được hơn ba mươi điểm, làm thầy cô giật mình tới mức đi tìm phụ huynh.

Sau đó, đúng lúc cao nhị lại phân ban, thêm vào ban nghệ thuật để lựa chọn, tui lại có chút muốn kéo ra khoảng cách với Đồ Trần, cho nên nghĩa vô phản cố mà mở ra cánh cửa thế giới nghệ thuật này.

Tại sao lại gọi là nghĩa vô phản cố đây?

Bởi vì tui thích hội họa, khi còn nhỏ mục tiêu của tui chính là trở thành một nhà thiết kế trang phục sau này.

Với lại mẹ tui có đi coi bói cho tui, nói tui về sau không phải học văn thì chính là học nghệ thuật, cho nên bà ấy cũng tỏ vẻ duy trì.

Nghĩ đến đây, tui nghi ngờ mà liếc Yến Thâm một cái, cảm thấy hắn hình như rất hiểu biết sở thích của tui, nhưng lại cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều.

Yến Thâm thấy tui chậm chạp không làm ra quyết định, mở miệng hỏi: “Xem triển lãm nghệ thuật có giúp ích gì cho việc thiết kế nhà ở không?”

Tui hiểu rồi.

Hắn nhớ tới chuyện tui là người thiết kế biệt thự cho hắn.

Đây là muốn tui có chí tiến tới, làm ra phương án thiết kế càng tốt hơn

Sao tui có thể để đối tác ba ba cảm thấy tui là một người không có chí cầu tiến được chứ?

Vì thế tui mạnh mẽ gật đầu: “Được, cùng đi đi.”

.

Áo sơ mi trắng của Yến Thâm thật sự là nhăn nheo bèo nhèo.

Nếu là cùng đi xem triển lãm, tui đây nhất quyết không cho phép hắn cứ mặc vậy ra cửa.

Tui xốc tủ quần áo lên, rốt cuộc từ trong góc kéo ra một cái áo sơmi chưa cắt mạc: “Thử xem, tôi với anh cao gần bằng nhau, chắc là mặc vừa.”

Thật ra, hắn cao hơn tui chừng cm, sáng nay ở trong gương đã nhìn ra, nhưng tui không đồng ý, bốn bỏ năm lên chính là .

Hắn cởi áo trên, để lộ tấm lưng trần rắn chắc.

Mẹ ơi, thật nhiều vết trảo đan xen nga, nhìn thấy đau quá.

Tui duỗi tay sờ sờ, mày nhíu lại: “Anh chơi kích thích như vậy sao? Đây là gặp phải con mèo hoang nào đi.”

Nếu là ai cùng tui lên giường dám cào tui như vậy, tui tuyệt đối rút chim vô tình mà chạy lấy người.

Yến Thâm quay đầu lại liếc tui một cái, không hé răng.

Tui bị ánh mắt kia quét đến da đầu tê dại, tay cũng quên lùi về, ôm một tia hy vọng: “…… Này chắc không phải do tôi cào đâu ha.”

Yến Thâm gật đầu: “Không sao, không đau.”

Tui: “……”

Tui: “…… Anh tốt thật.”

Tui phi, hắn nếu là thật sự tốt thì lúc đó đừng có làm tui a.

.

Ngày hôm qua, may hắn còn nhớ rõ mà treo áo khoác lên, cứu rỗi cái áo khoác không gặp tai ương, vẫn thẳng thớm như cũ.

Trước khi ra cửa, tui suy nghĩ, hay là nhắn cho Đồ Trần một câu, hỏi hắn đã tới chung cư chưa.

Nếu lỡ như hắn vừa trở về không quen đường, bị lạc hay bị ai lừa thì biết làm sao.

Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, tui nhẹ nhàng thở ra.

Còn may còn may, chưa bị đá ra khỏi bạn tốt

Yến Thâm có lái xe tới, nhìn hắn kéo cửa xe bên ghế phụ ra, tui liền thuận theo tự nhiên mà đi qua, chủ động ngồi vào ghế điều khiển.

Tui duỗi tay ý bảo Yến Thâm đưa chìa khóa xe cho tui, vừa quay đầu lại thì thấy người này còn đang canh cửa ghế phu, không có ý muốn lên xe,

…… Làm gì vậy, hóng gió à.

Hắn chống cửa xe khom lưng nhìn tui, ánh mắt kia giống như mang theo chút nghi hoặc.

Hắn nghi hoặc, tui cũng ngơ ngác.

Tui hơi há mồm, chẳng lẽ hắn vừa nãy kéo cửa xe là mời tui lên?

Tui đệt, tui cho rằng hắn là bảo tui lăn đi làm tài xế cho hắn cơ.

.

Cho nên nói, tui hiện tại nên làm gì đây?

Là xuống xe chui vào ghế phụ, hay là tiếp tục làm bộ không biết mà đòi chìa khóa xe?

Sau đó tui linh cơ vừa động, giơ tay vỗ vỗ đùi mình.

“Ngồi lên đây, tôi mang anh chơi chút kích thích.”

Yến Thâm: Mặc áo sơmi của bạn trai mang bạn trai tới chúc mọi người bình an nào ヽ(´∀`)ノ

Cố Thiên Tinh:… Để lão tử yên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio