.
Tui không rõ tình huống hiện tại là như nào nữa.
Mẹ tui đang nắm tay Yến Thâm, hỏi han gì đấy không ngừng, ngẫu nhiên còn quay sang nhìn tui.
Mà tui thì đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, bị ba tui đè lại bả vai, tự mình bắt đầu thảo luận nhân sinh.
Ba tui đặc biệt có thể nói, ông ấy sẽ không tranh cãi mà chỉ siêng năng tưới canh gà tâm linh cho người khác, làm ngươi ta choáng váng đến mức chỉ có thể câm miệng nghe theo.
Không biết ông ấy nhận nhiệm vụ hiếm lạ cổ quái gì từ tui mẹ mà vừa mở miệng đã tung ra một viên bom: “Một đời người, gặp được người thích hợp với mình cũng không dễ dàng.”
Tui mặt vô biểu tình gật đầu, nghĩ thầm cứ việc hùa theo ông ấy cho xong.
Ba tui miệng lưỡi lưu loát: “Đừng nghĩ rằng chính mình còn trẻ, tình yêu sẽ không đợi con đến bao nhiêu tuổi, đừng để người ta chờ không nổi mà bỏ đi, lúc đó con có ngồi xe lửa cũng đuổi không kịp.”
Tui vẫn là phụ họa gật đầu.
Ba tui lấy ra khí phách lúc đi diễn thuyết, bỗng dưng duỗi tay chọc lên trán tui: “Mẹ con nói, lần này yêu đương phải nghiêm túc một chút, đừng có đi ra ngoài câu tam đáp tứ. Nhìn đi, chàng trai kia tốt như vậy, chuyện này mẹ với ba quyết định rồi, tới Tết con dẫn người ta về nhà ăn cơm.”
Tui rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Ba, chuyện này không phải như hai người nghĩ đâu.”
.
Tui với ba tui mắt to trừng mắt nhỏ.
Thật lâu sau, ba tui mở miệng trước: “Hai đứa cãi nhau? Hay là người kia không tốt?”
Tui không chút ngập ngừng: “Tụi con không cãi nhau, nhưng người kia đúng là không tốt.”
Có bạn trai còn ra ngoài câu tam đáp tứ, sao có thể là người tốt được?
Ba tui giơ tay ấn lấy vai tui, nói lời thấm thía: “Đừng giận dỗi, năm đó ba với mẹ con cũng giận dỗi như vậy, cuối cùng còn không phải là chủ động cúi đầu sao?”
Tui: “…”
Ba tui: “Con người không ai là hoàn mỹ, hạnh phúc cũng sẽ không có trăm phần trăm, nếu không thể có được nhiều như vậy, con cần gì phải yêu cầu cao đến thế.”
Tui: “Cái ——”
Ba tui thở dài một hơi: “Như vậy, ba hỏi con một câu, người kia tên là Tiểu Yến đi.”
Tui mơ màng hồ đồ mà gật đầu.
Ba tui hỏi: “Lúc con ở chung với cậu ta có thấy vui vẻ không?”
Tui nghĩ nghĩ, hình như cũng không có chỗ nào không vui.
Ngoại trừ kỹ thuật của hắn kém tới mức làm mông tui đau cả ngày ra, nhưng mà lời này tui không nói được.
Vì thế tui cau mày: “Cũng tạm đi.”
Ba tui đấm ngực dậm chân: “Biết ba với mẹ con vì cái gì có thể càng sống càng trẻ không? Bởi vì ba và mẹ đều có thể làm đối phương cảm thấy vui vẻ mỗi ngày. Con có thể vui vẻ mà làm chính mình, chính là vì con cảm nhận được bản thân được yêu, đây là lúc con gặp được tình yêu tốt nhất. Có người yêu, có việc làm, mới có thể có chờ mong. Nhưng mà Thiên Tinh, con không thể chỉ mãi nhận lấy từ phía Tiểu Yến mà không trả giá được. Tuy rằng Tiểu Yến trông rất ưu tú, nhưng con cũng không thể tự ti, con là đứa con duy nhất của mẹ và ba, con càng tự ti thì sẽ càng dễ mất đi hy vọng. Con phải biết chờ mong vào tương lai, chờ mong ánh mặt trời, mới có thể vui vẻ hạnh phúc mà trưởng thành!”
Tui: “Ồ, ngài khát nước không?”
Ba tui chép miệng: “Có chút.”
.
Không biết mẹ tui nói gì với Yến Thâm nữa, tóm lại lúc tiễn được hai tôn đại Phật này đi, mẹ tui ngay cả bao lì xì cũng móc ra.
Yến Thâm cười xua tay: “Dì ơi, không cần đâu ạ.”
Mẹ tui vờ giận mà vỗ nhẹ một cái lên tay hắn: “Bao lì xì này ở trong túi dì đã hơn một năm, chính là để đưa ra lúc này, con không thu chính là không thích Thiên Tinh nhà dì.”
Ai ngờ Yến Thâm vừa nghe, thế nhưng không chống đẩy nữa.
Tui vô ngữ mà nhìn một góc bao lì xì trong túi hắn, cứ có cảm giác bán mông còn phải đếm tiền cho người ta.
Ánh nắng ban trưa rực rỡ, tui trầm mặc cùng Yến Thâm đi ra đại sảnh, vốn đang ấp ủ muốn nói gì đấy, chính diện lại nghênh đón một chiếc xe đẩy tay xếp đầy cơm hộp.
Tui theo tiếng giương mắt, người đẩy xe đúng là cậu nhân viên đã ngăn đón người chụp ảnh lúc nãy —— Cảnh Bác Minh.
Cậu ta rõ ràng cũng nhìn thấy tui và Yến Thâm, lại lần nữa cười gật đầu.
Cậu ta vừa cười, lòng tui lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Tui cân nhắc, rốt cuộc là tui đã thấy khuôn mặt này ở đâu đây?
.
Đi tới chỗ đậu xe, một hàng xe đậu trái luật đều bị dán hóa đơn phạt.
Tui tấm tắc kéo xuống tờ giấy kẹp trên cửa sổ xe, nghĩ thầm: Đấy, mẹ tui cho ngươi ta tiền xem như là để đóng tiền phạt đi.
Yến Thâm thu hồi hóa đơn phạt, mở ra cửa ghế phụ để tui ngồi vào: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Tui thu chân, nhìn hắn đi vòng sang ghế điều khiển hỏi lại một câu: “Anh cảm thấy tôi muốn ăn cái gì?”
Yến Thâm đeo đai an toàn, không để ý đến sự khiêu khích của tui: “Ân… em muốn ăn món Quảng Đông không?”
Tui thuận miệng có lệ: “Được, vậy đi ăn món Quảng Đông.”
Hắn nắm tay lái, quay đầu bật cười nhìn tui: “Anh đang hỏi em mà.”
Tui ngoái đầu nhìn lại, bực mình nói: “Anh thật dong dài. Nếu anh đoán món Quảng Đông trước có nghĩa là anh đang nói anh muốn ăn món Quảng Đông còn gì, vậy thì chúng ta đi ăn thôi.”
Mới nói xong, ánh mắt hắn liền trở nên đen tối không rõ.
Tui trơ mắt nhìn hắn trở tay cởi bỏ dây an toàn vừa thắt xong, duỗi đầu nâng mặt tui lên mà hôn.
Tui bị hắn hôn trúng, răng cũng chưa kịp khép lại, chỉ có thể đẩy đẩy ngực hắn.
Không biết Yến Thâm ăn trúng thuốc nổ gì mà cắn đầu lưỡi tui đến phát đau.
Không biết qua bao lâu, hắn buông lỏng tay ra để tui nằm liệt trên chỗ ngồi hấp thu không khí mới mẻ.
Tui còn chưa kịp mắng hắn một câu bệnh tâm thần, hắn lại không báo trước mà nắm lấy tay trái tui, ở đầu ngón tay tui hôn hôn.
Tui run lên, đem lời thô tục nghẹn trở về, chỉ có thể lẩm bẩm lầm bầm: “Anh rốt cuộc có biết hôn môi ư không vậy, môi tôi muốn rớt rồi.”
Yến Thâm duỗi tay nhẹ nhàng lau bên môi tôi: “Em dạy anh nhé?”
Tui đệt đệt đệt.
Bày đặt thấp giọng để hẹn bắn pháo với tui chứ gì? Anh chơi phạm quy nha.
.
Tui vừa trốn vừa xoa xoa lỗ tai có chút tê dại: “Tôi cũng không biết, không dạy anh được.”
Yến Thâm không nói gì nữa, cười ngồi lại trên ghế, trông tâm tình có vẻ không tệ lắm.
Tui nhẹ nhàng thở ra, cũng may hắn chưa nói mấy câu linh tinh như “chúng ta cùng nhau tiến bộ” hay gì đấy.
Hệ thống dẫn đường trên xe bắt đầu công tác, giọng nữ máy móc vang vọng trong xe, xua đi sự xấu hổ mà tui nhất thời dựng lên.
Tui dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ném lời hắn nói ra khỏi đầu, dựa vào lưng ghế suy nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu tui cảm thấy Cảnh Bác Minh quen mắt, nói không chừng là ở quán bar hoặc là ở nơi nào gặp qua.
Tưởng tượng đến Yến Thâm cũng là người trong giới, vậy nếu tui nghĩ không ra thì biết đâu gã này có chút ấn tượng gì thì sao.
Vì thế tui xoay đầu qua, nhìn hắn đang lái xe.
Yến Thâm không có quay đầu nhưng nhận ra tầm mắt của tui, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tui nói: “Cậu nhân viên phụ trách trẻ tuổi chúng ta gặp ở buổi triển lãm khi nãy ấy, anh có cảm thấy quen mắt không?”
Yến Thâm trong lúc nhất thời không nói gì, giống như đang suy nghĩ.
Tui cho rằng hắn không biết, định xoay đầu lại.
Còn chưa đợi tui đổi tầm mắt, Yến Thâm lại đột nhiên mở miệng.
“Có một chút, giống em hồi mấy năm trước.”
.
Tui sửng sốt một lát, bừng tỉnh đại ngộ.
Tỉ mỉ nhớ lại, cậu thanh niên kia thực sự có chút giống tui hồi học đại học, có điều đường cong ngũ quan nhu hòa hơn nhiều.
Nhưng hắn vừa thốt ra lời này, tui lại cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Ông chủ Yến, thì ra anh có gặp tôi hồi mấy năm trước à?”
Yến Thâm từ kính chiếu hậu liếc tui một cái, không nói gì.
Suy nghĩ của tui cũng không đặt trên chuyện này, cân nhắc một lúc lâu sau, tui có chút không dám tin: “Chẳng lẽ ba mẹ tôi trộm sinh thêm đứa con trai mà không cho tôi biết?”
Yến Thâm giống như vì chỉ số thông minh của tui mà thở dài: “Chỉ là nhìn qua có chút giống thôi, nhìn kỹ lại thì hoàn toàn khác nhau, không phải là anh em của em.”
Tui ‘ồ’ một tiếng: “Quả nhiên anh vẫn là thích loại hình này, chỉ trong thời gian ngắn mà đã nhìn kỹ như vậy.”
Thật là đáng thương thay cho bạn trai anh, nón xanh đội hết cái này tới cái khác, thật là làm khó cậu ta.
Lúc đến nơi, Yến Thâm đóng cửa xuống xe.
Hắn dựa vào cửa xe nhìn về phía tui, hỏi: “Em đang ghen?”
Tui khựng chân lại, sau đó ha hả cười: “Tôi đâu có giấm gì để mà ăn?”
.
Ghen?
Cái từ này cách tui quá xa.
Năm cao tam, cũng là năm thứ hai tui và Đồ Trần học khác ban.
Tuy rằng hai đứa vẫn sẽ gặp nhau lúc tan học rồi cùng đi ăn khuya, nhưng thời gian gặp mặt vẫn là ít hơn trước.
Chuyện này cũng dẫn tới việc tui càng ngày càng ít biết về những việc xảy ra xung quanh hắn.
Đồ Trần yêu sớm.
Chuyện này tui căn bản không biết, thậm chí cho đến khi hắn thay sang cô bồ thứ ba rồi tui mới từ trong miệng người khác nghe thấy.
Mỗi ngày sau khi tan học, hắn đều đi chung với tui, cuối tuần tui cũng sẽ tới nhà hắn giống như trước, lúc chơi trò chơi hay làm bài tập đều sẽ tám chuyện nhưng tui lại chưa bao giờ nghe thấy tên cô nàng nào từ miệng hắn cả.
Cho nên, vào một buổi tối dưới ánh đèn đường, tui trực tiếp lôi kéo hắn, hỏi hắn có phải quen bạn gái không.
Hắn nhìn tui, dứt khoát thừa nhận, nói cô gái kia đi tìm hắn.
Tui hỏi hắn: “Cậu thích người ta à?”
Hắn ậm ừ: “Tớ không…… không biết, có lẽ đi.”
.
Lúc ấy tui cảm thấy thế nào ấy nhỉ?
Hình như cũng không có gì thay đổi nhiều.
Tui chỉ bắt hắn bao tui Quan Đông nấu một tuần, sau đó bỏ qua chuyện này.
Sau đó hắn thay bồ như thay áo vậy, vào đại học càng quá mức, nghiễm nhiên trở thành một gốc cây giao tế thảo.
Kỳ thật nếu nói là tra, có lẽ trình độ tra của hắn cũng không thua gì tui.
Chẳng qua tui không xác định quan hệ với người khác, mà hắn thì gần như đều sẽ tiếp thu lời thổ lộ của bất kỳ cô nàng nào.
Mỗi khi hắn cho tui xem ảnh bạn gái mới của hắn, tui còn nói bậy hắn một hai câu, nói hắn lại muốn đả thương trái tim cô nàng khác.
—— ghen.
Bách Khoa Baidu giải thích: ví dụ như sinh ra cảm xúc ghen tị.
Chính là nói về cảm giác trái tim đau đớn, hô hấp khó khăn ấy à?
Chuyện này… nói thật thì tui không có kinh nghiệm gì.
.
Nhà hàng Quảng Đông này tui đã tới hai lần, mỗi lần đều kín người hết chỗ.
Tui nhìn dưới lầu từng hàng xe đậu, nghĩ thầm nếu không thì thôi đi, đổi nhà khác ăn vậy.
Ai ngờ Yến Thâm ngựa quen đường cũ mà đẩy cửa ra, cùng ông chủ đứng ở quầy thu ngân chào hỏi.
Tui mộng bức mà nhìn hai người chạm chạm vai nhau.
Ông chủ nọ đĩnh cái bụng bia run lên, sau đó còn cười tủm tỉm mà nhìn tui.
“Xin chào xin chào.” Hắn vươn tay về phía tui: “Thằng nhóc này hay nói về cậu lắm, cuối cùng cũng dẫn người tới ăn một bữa cơm.”
Tui mộng bức mà nắm lấy tay hắn, đầy mặt dấu chấm hỏi.
Ông chủ tự mình mang hai đứa tui vào phòng: “Hôm nay hai cậu tùy tiện ăn, tôi mời khách.”
Tui khách khí: “Vậy thì ngại lắm.”
Ông chủ vung tay lên: “Tôi và Yến Thâm là bạn hồi đại học, hôm nay cậu ta mang cậu tới, tôi vui lắm! Bữa cơm này tui cần phải mời!”
Tui ngớ ra, đành phải khô cằn nói: “Vậy…… cảm ơn anh trước?”
Cửa đóng lại, tui liền quét qua thực đơn, nhíu mày nhìn về phía Yến Thâm: “Lúc nãy anh ta nói là có ý gì?”
Cái gì gọi là nói về tui rất nhiều lần?
Tui nhớ tới sự tích phong lưu của tui trong giới, lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Thấy Yến Thâm không nói lời nào, tui không kiên nhẫn mà chậc một tiếng: “Ông chủ Yến, hôm nay tui cũng muốn nói rõ ràng. Ra quán bar, mọi người đều là mưu sinh mà sống, anh không cần phải đàm luận về việc tôi như thế nào với bạn bè anh rồi để người khác tới bình luận về tôi. Chúng ta có thể ngầm quen nhau nhưng anh cần phải công tư phân minh.”
Yến Thâm cau mày, trong mắt mang theo chút nghi hoặc.
Hắn như là không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của tui, tui cũng nhớ tới hắn là đối tác của mình, không dám nói quá mức.
Nhìn hắn không hé răng nói gì, tui bỗng nhiên có chút bực bội.
Tui tự mình đổ ly nước, chỉ là nước quá nóng, trên cái ly bị bốc lên một chút khói trắng.
.
Một lát sau, hắn đánh vỡ yên lặng: “Em không vui sao?”
Tui càng bực bội, ngữ khí của hắn làm tui thấy không thoải mái.
Giống như là đứa bé phạm phải sai lầm nhưng lại không biết chính mình làm sai ở đâu, còn cảm thấy ủy khuất.
Thấy tui không lên tiếng, hắn lại mở miệng giải thích: “Anh chỉ là muốn mang em tới giới thiệu với bạn bè của anh…”
Tui cắt ngang lời hắn: “Tôi sao phải làm quen với bạn của anh?”
Ánh mắt hắn không hề nhìn tui.
Hắn đang chột dạ.
Tui nghĩ nếu không thì đừng ăn bữa cơm này nữa, công việc này tui cũng không làm nữa, cứ vậy mà chạy lấy người đi.
Mẹ nó, cuối tuần tốt đẹp như vậy, tui mắc gì đi rước bực vào mình.
Kết quả, vành tai hắn lại đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm kia một lần nữa vọng lại đây: “Bởi vì anh rất thích em, cho nên muốn mang em tới giới thiệu cho bạn bè anh.”
Tui: “…”
Tui: “Ha?”
Yến Thâm: Bạn trai ghen tị, đáng yêu.
Cố Thiên Tinh: Dẹp NMD chó má! Đã ăn trong chén còn ngó trong nồi, đồ tra nam!