Tổ Nhi bất ngờ xuất hiện ở nhà ăn, Cung Ân Tố ngờ hoặc lên tiếng hỏi:
- Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải là đang "bồi" cho người khác sao?
Không biết phải cố ý hay không, nhưng từ "bồi" của Cung Ân Tố hơi nhấn mạnh, dường như cố tình trêu chọc Tổ Nhi.
Mà Tổ Nhi nào có để ý nhiều đến vấn đề nhỏ nhặt này.
Tổ Nhi mang nét mặt uể oải, nằm trườn xuống bàn ăn, âm giọng cực khốn khổ than trách:
- Số mình quá khổ mà, cậu ta sai mình xuống mua nước, mình phải nhanh chân đi mua đây này.
Cung Ân Tố mím nhẹ môi, gật gật đầu, thầm nhận ra cái khổ của Tổ Nhi.
Sau đó nhớ ra gì đó, lòng tốt lên tiếng nhắc nhở:
- Thế cậu còn không mau đi mua nước? Chẳng lẽ đợi người đó của cậu gọi điện thúc giục.
- Chết toi! Mình thế mà quên mất.
Tổ Nhi ngồi bật dậy, ánh mắt hốt hoảng nhìn Cung Ân Tố, chân tay cuống cuồng khẩn trương đứng lên, chào tạm biệt với Cung Ân Tố xong, hai ba giây sau liền biến mất không một dấu vết.
Nhìn bộ dáng hối hả này của Tổ Nhi, khiến cho người lạnh lùng, nghiêm chỉnh như Cung Ân Tố cũng phải bật cười.
Miệng còn thầm khen Tổ Nhi rất đáng yêu.
Một màn phá hoại kinh thiên động địa vừa rồi của Diệp Nhi, làm cho Cung Ân Tố chẳng còn hứng thú gì để mà ăn cơm trưa.
Cô nhanh chóng ăn thêm vài ba muỗng cơm có lệ, rồi cũng buông xuống.
Về lại lớp học, tiếp tục lôi đề Anh ra giải thêm.
Đang ngồi giải đề tích cực, tin nhắn từ điện thoại vang lên, vì là giờ nghỉ trưa nên điện thoại Cung Ân Tố có bật âm.
Không nhanh không chậm mở ra xem, là tin nhắn từ chú nhỏ.
"Cháu đã ăn cơm hay chưa?"
Mọi khi tin nhắn kiểu như thế này Hứa Hiên Trạch sẽ không bao giờ nhắn cho Cung Ân Tố, hôm nay đặc biệt khác lạ.
Cung Ân Tố ngơ ngác, rồi cũng nhanh nhắn tin trả lời.
"Dạ rồi ạ, mới vừa ăn xong."
Đầu bên kia cũng rất nhanh truyền lại tin hồi đáp.
"Thế à, vậy thì cháu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hứa Hiên Trạch gửi cho Cung Ân Tố tin nhắn đó xong, liền dừng lại, không còn gửi thêm gì nữa.
Cung Ân Tố lại thêm khó hiểu.
Cớ gì hôm nay rãnh rỗi nhắn tin hỏi thăm cô, còn như là rất cưỡng ép.
Đúng vậy! Trông rất là cưỡng ép...!
Tuy lòng hơi mơ hồ, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng của Cung Ân Tố.
Cô tiếp tục vùi đầu vào đống đề ôn thi.
Hứa Hiên Trạch vốn tính đưa Cung Ân Tố đi ăn ở ngoài.
Khi nãy lúc đi từ Toà án về, anh có nghe thoáng qua một người dì đang nói chuyện với đứa cháu nhỏ.
- Manh Manh à, lát nữa dì sẽ dẫn cháu đi ăn Pizza nhá, có phải con rất thích đúng không?
Cậu bé Manh Manh cười típ cả mắt, hớn hở gật đầu:
- Dạ thích lắm ạ.
Người dì cưng chiều nựng má, bồi thêm một câu:
- Nghe nói cháu sắp thi, nên dì đây sẽ bồi bổ cho cháu đấy! Nhớ học hành chăm chỉ đó nha.
- Dạ, cháu xin hứa.
Đoạn đối thoại đơn giản bình thường, nhưng lại vô tình khiến cho bước chân của Hứa Hiên Trạch dừng lại.
Anh ngẫm nghĩ một chút mới nhớ đến đứa cháu gái ở nhà, hình như còn sắp vào mùa thi cử, mà lớp áp lực rất lớn, hẳn là cần phải bồi dưỡng thận trọng.
Nghĩ vậy, Hứa Hiên Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã h, vừa dịp giờ cơm trưa.
Anh vội lấy điện thoại ra, nhắn tin nhắn cho Cung Ân Tố.
Còn tính nếu cô bảo chưa ăn thì anh sẽ đến trường đón cô, sau đó chở cô đi ăn vài món ngon.
Dù sao Hứa Hiên Trạch cũng nhận thấy, gần đây Cung Ân Tố không được ăn nhiều sơn hào hải vị cho lắm.
Nhớ trước kia Cung Nhâm thường kể với anh, ngày nào cũng sẽ nấu mấy món bổ dưỡng, hầm cho Cung Ân Tố ăn uống.
Mà chuyện đấy cũng là lẽ thường đối với một người từng là Đại tiểu thư cao sang.
Bây giờ Hứa Hiên Trạch toàn thấy Cung Ân Tố chỉ ăn mấy món đơn giản, sáng thì chỉ toàn bảo thím Hai nấu cháo trắng ăn cùng bánh quẩy.
Đến trưa thì ăn cơm ở trường, mà thức ăn của trường chưa chắc đảm bảo tốt được dinh dưỡng.
Cơm tối thì Hứa Hiên Trạch lại càng không thể quản được, vì Cung Ân Tố đi làm thêm bên ngoài, đa phần toàn gọi cơm hộp mà ăn.
Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ chỉ gọi những món thanh đạm, ít dinh dưỡng, vì đỡ tốn tiền.
Càng nghĩ càng thấy thương.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng liên hệ với Cung Ân Tố, nào ngờ cô nhắn lại là đã ăn xong.
Anh trầm mặc ít lâu, hồi sau mới nhắn thêm, nói cô mau chóng nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ.
Hứa Hiên Trạch tự nghĩ, chắc sẽ đợi đến tối rồi tìm Cung Ân Tố và dặn cô trưa mai cùng đi ăn trưa với anh.
.......
Hôm nay cũng là thuộc trong mấy ngày nghỉ của Cung Ân Tố, cô không cần phải đi làm ở tiệm hoa.
Tranh thủ bắt xe về sớm, thật muốn về nhanh để còn chơi với Cung Ngọc.
Dạo này cô hiếm khi dành thời gian ra để chơi với cậu.
Đúng lúc hôm nay Hứa Hiên Trạch cũng về sớm, mấy vụ kiện ly hôn, cướp đoạt tài sản này nọ vốn rất dễ dàng đối với anh, anh đã sớm xử lý xong hết ở Toà án Thành phố.
Xe dừng ở trước biệt thự, Hứa Hiên Trạch đi xuống, từ phía xa mắt liền thấy dáng người yêu kiều nhỏ nhắn của Cung Ân Tố.
Cô từ từ mà đi, không một chút vội vàng hay gấp gáp.
Ánh mắt vẫn cứ dáo dác nhìn khắp nơi.
Đến khi nhìn thấy chiếc xe hơi đậu ở trước căn biệt thự, nhận ra là xe của Hứa Hiên Trạch, khoé môi vô ý giương lên cười nhẹ, bước chân dần dần tăng tốc, để rồi lại chạy nhanh đến.
Hứa Hiên Trạch từ đầu đã đứng cạnh xe, chờ đợi Cung Ân Tố để vào nhà cùng.
Còn tưởng sẽ đợi hơi lâu, vì thấy tốc độ đi của Cung Ân Tố hơi chậm, nào nhờ cô bất ngờ tăng tốc, lao đến chỗ của anh.
Trong lòng tự dưng nổi lên một cảm giác rất mãn nguyện, y như rằng cô là đang phấn khích bởi vì gặp được mình.
Nhưng suy nghĩ này Hứa Hiên Trạch nào dám nghĩ đến nhiều, một khắc liền vứt bỏ đi.
Cung Ân Tố chạy đến chỗ Hứa Hiên Trạch, miệng cười cười nói:
- Chú nhỏ! Chú về rồi đấy à?
- Ừm, cháu cũng vậy.
Mau vào nhà thôi.
Hứa Hiên Trạch cười ôn nhu, sau đó sánh vai cùng với Cung Ân Tố đi vào trong nhà.
Nhìn bề ngoài Hứa Hiên Trạch chững chạc, nhưng cả người đều toát lên sự ôn nhu, hiền hoà.
Còn Cung Ân Tố lại người với anh, bề ngoài miệng cười xinh đẹp, duyên dáng, nhưng khi chất lại có chút lãnh đạm, khiến người ta muốn gần cũng khó.