Editor: Tinh Di
Vương Triết đi rồi.
Diệp Thanh Hòa đứng tại chỗ bất động.
Phó Chân Ngôn đứng cách đó không xa, trong mắt anh chỉ còn bóng dáng của cô là thứ quan trọng nhất. Bó hồng trong tay anhđang tầm nở rộ, khoe hết tất cả vẻ đẹp của mình, lờ mờ, mơ mơ hồ hồ, phong trần.
Phó Chân Ngôn đi đến trước mặt cô nhưng mắt vẫn dán vào bóng lưng của Vương Triết. Chỉ có điều, anh không nói gì, chỉ bước đến gần cô, thản nhiên ngửi mùi rượu trên người cô.
Mùi này là sao chứ?
Gió mùa thu khô nóng, mùi hương sữa tấm trên người cô mềm mại như sợi tơ vuốt qua lòng anh, hòa cùng với hương rượu thoang thoảng, mơ hồ như có như không, sau lại càng rõ ràng, mãnh liệt giống như sóng thủy triều, bao phủ lấy anh.............
Dừng lại ở cằm cô, chiếc mũi khéo léo, còn có chiếc kính to lớn trên mũi, mí mắt hạ xuống sau mắt kính dày, lông mi thật dài.....
Cảm xúc của anh bây giờ đều là dịu dàng cùng bất đắc dĩ, anh nhẹ nhàng hỏi ba chữ: “Em uống rượu?”
“Ừm.” Ánh mắt của cô dừng lại ở bó hoa kia.
Im lặng ngắn ngủi.............
Anh nở nụ cười, tiếng cười rất thoải mái: “Đúng là chưa thấy bao giờ! Không nghĩ đến cô cũng uống rượu! Uống không ít nha!”
“Không phải!” Cô phủ nhận nga lập tức, “Chỉ uống một chút ít thôi.” Như thế còn kêu chỉ một chút, bó hoa hồng kia trong mắt cô còn chưa ngừng chuyển động.........
“Có thể nhìn ra!” Anh vẫn cười như cũ, nụ cười cưng chiều của người con trai dành cho cô gái anh yêu, mới chỉ uống một chút mà mặt cô đã hồng thế kia, anh không khỏi muốn hỏi cô: “Bây giờ cô có choáng váng hay không?”
Bị anh nói trúng, cô không nói gì, quả thật hơi chóang: “Tôi....... cần về nghỉ ngơi.”
Nói xong, choáng váng bao trùm lấy cô, đi lướt qua anh, hướng kí túc xá.
Anh liền giữ tay cô lại: “Cô say thật sao? Cứ như thế đi về phòng ngủ mà náo loạn thì ai mà quản được?”
“Không cần ai quản hết............” Cô bây giờ chỉ nghĩ đến việc nằm xuống mà thôi. Cô cảm thấy có chút khó chịu, nguyên nhân căn bản không phải là uống rượu, cô mới chỉ uống có một chút, không đến mức say xỉn, mà là vì đã vốn bị cảm, lại còn thêm việc ăn cơm, bất kể là cơm Tiêu Y Đình mua hay Vương Triết dẫn cô đi ăn, cô đều chỉ ăn có một ít.
Anh thở dài một tiếng, nhét cô vào trong xe.
Cảm giác dựa lưng vào ghế mềm mại thật là thoải mái..........
Cô cảm thấy choáng váng, có một chút không thể phân biệt phương hướng, mùi đặc trưng của xe ô tô xộc thẳng vào mũi.
Anh ngồi vào chỗ lái xe, nói với cô: “Cô cô nghỉ ngơi đi, để tôi đi mua một chút đồ giải rượu cho cô.”
Anh cho rằng cô bị như thế là vì uống rượu nên không nói gì nhiều, thế nhưng vẫn không thể nhịn xuống: “Cô cô, về sau không uống được thì đừng uống, nên uống nước trái cây hoặc vang đỏ, hai thứ hai không có ảnh hưởng nhiều!”
Trong mắt của anh, dáng người của cô tuy nhỏ bé nhưng luôn thẳng tắp, đôi vai gầy yếu nhưng có thể gánh đỡ cả thế giới, điều này khiến cho anh vừa bội phục vừa đau lòng cho cô, anh phải làm như thế nào để cho cô nhớ kĩ rằng, cô là một người con gái?
Cô cũng không đáp lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm nghiền.
Anh bất đắc dĩ yên lặng lên xe, đi tới hiệu thuốc gần nhất.
Việc Vương Triết xuất hiện không cso ảnh hưởng gì đến anh. Có con trai xuất hiện bên cạnh cô, tất cả đều là tình địch của anh, thế nhưng, anh sẽ không chấp vấn cô.
Anh biết rõ vị trí và mức độ của mình.
Cô cô là một cô gái tốt đẹp như thế, xứng đáng để cho người con trai quý trọng theo đuổi, cho nên nếu có nhiều người thầm mến cô thì đó cũng là chuyện dễ hiểu.
Anh không thể ngăn cản người khác yêu mến cô, điều duy nhất anh có thể làm đó là khiến bản thân thêm vĩ đại. So sánh với chiếc ngà voi vương tử trong ngọn tháp, anh vẫn là hẹn mọn, xuất phát điểm kém như thế, thế nhưng anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ, sẽ không bao giờ đầu hàng, cố gắng của anh sẽ vẫn giữ để đổi lấy tình yêu của cô cô.
Diennda%nnleee%$%&^equyyd%nnn
Đến trước cửa một hiệu thuốc, anh dừng xe lại.
Mở cửa xe bên cô, anh nhẹ nhàng gọi: “Cô cô, cô cô?”
Diệp Thanh Hòa cũng không hề ngủ, nghe tiếng anh gọi liền mở mắt, choáng váng cộng thêm đau đầu, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh.
“Cô cô xuống xe đi, chúng ta đi mua thuốc! Cô tự xuống được không?” Anh đỡ cánh tay của cô.
“Có thể.” Cô khẽ nhíu mày, anh đỡ cánh cửa xe.
Hiệu thuốc này là của một bác sĩ già đã về hưu, ông hỏi gì Phó Chân Ngôn đều đáp thay cô, ông nói: “Nhìn thì thấy không phải chỉ có uống rượu, đây rõ ràng là đang sốt, người rất nóng.”
Quả thật, chính cô cũng cảm thấy điều đó.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn giữ một tật xấu, chỉ cần cảm nhẹ bình thường cũng phát sốt, vì thế, hôm nay cô mới lo lắng, nghĩ đến việc mua thuốc dự phòng trước, thế nhưng, vẫn không thể nào tránh khỏi.............
Phó Chân Ngôn nhìn cô, ánh mắt trở nên sắc bén.
Cô có chút xấu hổ, hai năm qua số lần cô bị ốm đều không nhiều, mọi lần đều liên quan đến Phó Chân Ngôn.
Lần đầu tiên là chạy m, anh đụng vào cô, khiến cô ốm phải nằm trên giường mất mấy ngày.
Lần thứ hai là chuyến đi Vân Nam. Vừa lên xe lửa là bắt đầu bệnh, cả đường anh đều chăm sóc cho cô, cũng làm phiền anh mấy ngày.
Lần thứ ba là hôm nay. Lại khiến anh phải lo lắng.............
Cô cười ha ha: “Phó Chân Ngôn, cậu lên đi ngay lúc đó, cứ cậu xuất hiện là tôi lại có bệnh......”
“Nói cái gì?” Anh còn chưa có trách cô đâu, là cô ác miệng trước! Rõ ràng là biết mình bị bệnh mà còn cố uống rượu sao?
Đúng là tự ràng buộc chính mình, sao có thể bỏ qua cái lỗi kia của cô chứ?
Vị bác sĩ cho rằng bọn họ là tình nhân đang cãi nhau, đưa thuốc cho cô nói: “Thể chất bạn gái này không tốt, cho cô uống thuốc trước, sẽ tiêm sau, rồi truyền nước, hơn nữa còn thanh lọc dạ dày và gan, chắc sẽ mất khá nhiều thời gian.”
“Thật sự sẽ lâu sao?” Cô thấy sốt ruột, nếu lâu như đã nói, sợ rằng kí túc xá đã đóng cửa tắt đèn rồi.
“Phải, có thể đến nửa đêm mới xong. Chữa bệnh quan trọng hơn, có hẹn hò gì thì nên hủy đi! phải nghỉ ngơi ba ngày!” Vị bác sĩ già cười nói.
“............” Hẹn hò cái gì chứ...........
“Cô muốn sao? Nhất định phải tiêm!” Giọng Phó Chân Ngôn trở nên cứng rắn, đều là ý muốn răn nạt cô.
Cô không còn khả năng nói chuyện, cũng không thể cãi lại anh, chính là, một lần nữa cảm thấy anh đã trưởng thành, đây là sức mạnh của phái mạnh sao? Địa vị nhanh chóng thăng tiến, có thể chỉ đạo người khác..........
Trước đây cô cực kỳ sợ tiêm. Chỉ có điều vẫn phải đến bệnh viện, những lúc sắp tiêm, cô đều vùi mặt vào trong lòng cha, nhìn cũng không dám nhìn. Trong nháy mắt kim đâm vào, dù cha cô có dỗ thế nào cô vẫn gào khóc, khóc rất lâu, đến khi mẹ cô dỗ bằng thức ăn ngon cô mới có thể ngừng khóc.
Hiện tại của cô không còn quá khứ ấm áp kí nữa, không còn giọng nói dịu dàng của mẹ, cô đã sớm cất giấu đi sự yếu đuối và mong manh, cô cũng rất vui với biểu hiện của mình bây giờ, hai lần bị bệnh trước, nhất là lần ở Vân Nam xa xôi, cô còn kiên cường hơn những gì cô có thể tưởng tượng ra!
Lúc tiêm, theo thói quen cô nghiêm đầu nhìn đi hướng khác.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, một bàn tay khô ráo và ấm áp che trước mắt của cô, một bàn tay khác hơi nắm lầy gáy của cô, hai bàn tay hơi dùng sức, kéo đầu cô về phía bụng của anh, cằm chạm vào mặt kim loại của thắt lưng, hơi lạnh.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, kim tiêm đi vào, chiếc dây buộc trên cổ tay được cởi bỏ, máu và thuốc được thông suốt.
Kĩ thuật của bác sĩ ở nhà thuốc nhỏ thường không tốt lắm đúng không? Rất đau, rất đau........... Đau đến nỗi khiến vành mắt cô nóng lên, như sắp khóc............
“Được rồi, qua bên kia nằm đi.”
Phó Chân Ngôn thả lỏng tay ra, cầm theo dây tiêm, đỡ cô lên giường.
Anh sẽ không nói cho cô biết, lúc ở Vân Nam, anh phát hiện ra khi được tiêm cô lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, muốn vùi mặt vào gối, khẽ nhíu mày, cắn vành môi.
Cô không biết, những động tác nhỏ này của cô rất giống với em gái anh.........
Mỗi lần anh mang em gái đi tiêm, còn chưa bắt đầu con bé đã khóc, anh phải làm rất nhiều cách mới có thể dỗ cô nín, thuyết phục con bé chịu tiêm. Thế nhưng, lúc kim tiêm đâm vào, nó vẫn không khỏi sợ hãi, biểu cảm rất giống cô vừa rồi: cắn môi, chau mày, muốn nhìn lại sợ hãi, cuối cùng vẫn là chui đầu vào ngực anh...............
Khi ở Vân Nam, lúc nhìn thấy biểu cảm của cô, anh rất muốn ôm cô vào trong lòng, che chở cho cô giống như từng làm cho em gái, chỉ là lúc đó cứ mãi chần chừ, đã qua thời kì ấy, bây giờ anh không thể kìm nén thêm được nữa............
Giường cô nằm ở sát đường, cô nằm yên, nhìn đèn xe qua lại bên ngoài, không nói gì. Trên mu bàn tay cô đã hết đau từ sớm, chỉ còn dịch nước đang từ từ truyền vào cơ thể cô.... lành lạnh....
Mọi thứ người ta có đều ngắn ngủi. Cả thống khổ và ấm áp.
Hiển nhiên Phó Chân Ngôn có vẻ bận rộn, trong chốc lát lại có cuộc gọi đến, mỗi lần anh đều ra ngoài nghe.
Lúc sau có điện thoại đến, anh nghe nhưng rất tức giận, có để cô không nghe thấy:
“Đều hủy hết!”
“Ngày mai không được!”
“Nghe mà không hiểu tôi nói gì sao?”
Anh ra bên ngoài nghe điện thoại mười mấy phút mới trở vào, cô đã ngồi dậy, vẻ mặt bình thản giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn xem còn bao nhiêu nước.
“Phó Chân Ngôn, cậu có việc thì cứ đi trước, không cần lo cho tôi.” Cô nhịn không được nói.
Anh nhìn cô một cái, không thèm để ý cô.
“Phó Chân Ngôn?” Cô lại gọi anh.
“Ơi.” Anh lạnh lùng thản nhiên đáp lại.
“Tôi nói, cậu có việc thì không cần ở lại đây, cậu cứ đi đi. Khi nào truyền nước xong tôi sẽ tự về.......”
“Diệp Thanh Hòa!” Đột nhiên anh gọi lớn tên cô, vẻ mặt còn rất không vui.
Cô nhất thời không quen được với anh như thế, không phải vẫn gọi cô là ‘cô cô’ sao? Lần đầu tiên gọi cả tên cô, còn dùng giọng nói hung dữ như thế, khiến cô choáng váng đến ngây ngốc, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
“Những chuyện của tôi thì có gì quan trọng hơn cô? Tôi đối với cô như thế nào cô còn không rõ sao? Cô không chấp nhận, nhưng cô không thể ở đây mà khoa chân múa tay ra lệnh! Thứ gì quan trọng nhất với tôi, trong lòng tôi rõ ràng nhất!” Anh nói xong, nhìn biểu cảm của cô, lại không đành lòng, thái độ liền dịu xuống, đưa tay gỡ kính mắt của cô xuống, “Rõ ràng không hề cận thị, ngày nào cũng mang cái kính mắt nặng nhọc này, không thấy mệt sao? Đè hết cả mũi rồi.”
Cô theo bản năng sờ sờ mũi, thực ra cũng không phải không sợ đè ép, mà là cô đeo kính lâu cũng quen rồi, thiếu nó dường như thiếu đi tấm lá chắn, lại khiến cô cảm thấy không quen, vì cái gì mà anh mắng cô chứ? Mọi khi cung phụng gọi cô là ‘cô cô’, giờ lại nổi khùng, dám mắng cô............
Thực ra, cô không hề cảm thấy tức giận, không hiểu sao chợt nhớ lại cảm giác bàn tay khô ráo và ấm áp của anh che lấy cô khi chiếc kim đi vào...........
Cô trầm mặc, không muốn nhắc lại.
Không còn chiếc kính mắt, vẻ xinh đẹp của cô khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Sống mũi thanh tú, ánh mắt vô cùng sáng ngời, đều có thể khiến anh cảm thấy xấu hổ, cảm thấy, cô càng xinh đẹp bao nhiêu thì bản thân lại thấp kém bấy nhiêu.
Anh không nhìn nữa, mặt khác hỏi cô: “Cô cô, muốn ăn gì để tôi đi mua?”
Nhắc tới ăn, cô chợt có cảm giác run sợ, liền lắc lắc đầu: “Không cần.”
Chính cô cũng không phát hiện ra, cô gấp gáp nhíu chặt, khói sóng như có như không trong ánh mắt, vẻ mặt có chút lo lắng, giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, khuôn mặt khẽ co lại.
Tim của anh cũng theo đó co lại.
Cô có biết hay không cô của giờ phút này, ánh mắt không hề có chút phòng bị của cô, một vẻ xinh đẹp cùng chút buồn cố để không bộc lộ ra..... cô là một người cô đơn và mạnh mẽ đến mức nào?
“Để tôi đi mua nước hoa quả cho cô, đừng ngủm sắp hết chai dịch rồi.” Trong lòng anh rối loạn, đứng dậy ra ngoài.
Trong lúc rối loạn, anh quên mang theo di động, kết quả, anh mới đi không quá hai phút đã có cuộc gọi đến, cô nhìn sang, là điện thoại của Điền Giản.
Cô không nghe, mặc nó kêu.
Nhưng Điền Giản vẫn gọi không chịu thôi, liên tục gọi đến.
“Cô gái nghe đi, ồn ào quá!” Giường bên cạnh có người nhắc.
Cô cũng đang lo lắng không biết có phải có chuyện gì quan trọng không, liền bắt máy, còn chưa kịp nói, Điền Giản ở bên kia đã nói: “Đại ca! Không được đâu! Nếu như hủy bỏ buổi lễ cắt băng khánh thành vào ngày mai, để hẹn sang ngày khác rất là khó, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Cắt băng? Ngày mai cắt băng khánh thành công ty sao? Chuyện qua trọng như vậy mà anh nói hủy là hủy sao? Sao anh ngốc vậy?
“Điền Giản, là tôi.” Cô nói nhỏ.
“Cô cô?” Điền Giản không thể nghĩ đến cô là người nghe máy, kinh ngạc gỏi thẳng, giọng nói liền trở nên ngập ngừng: “Cô đang ở chung một chỗ với đại ca sao? Vậy coi như không có việc gì, tôi chưa nói gì hết.”
“Đừng! Điền Giản! Đợi chút!” Cô sợ cậu ta tắt máy liền vội vàng gọi, “Mai là ngày công ty cắt băng khánh thành sao?”
“Phải..........” Điền Giản vẫn còn rât do dự, một lúc sau như kiếm được vật quý vội nói, “Là công ty Hòa Chân! Đại ca định ngày mai sẽ cắt băng khánh thành..........”
“Tôi biết.” Cô biết anh sẽ đặt tên là ‘Hoa Chân’ ngay từ đầu........ “Điền Giản, vì sao lại hủy bỏ?”
“Chuyện này........... tôi cũng không biết! Cố gắng rất lâu, mọi chuẩn bị đều đã đầy đủ, đột nhiên vừa rồi đại ca gọi điện đến kêu hủy...........”
Cô đã hiểu, mọi chuyện là vì cô...........
“Điền Giản, nghe tôi nói, không được hủy, mọi kế hoạch cứ diễn ra như đã định! Dù thế nào cũng phải tiếp tục!” Cô quyết đoán ra quyết định thay Phó Chân Ngôn.
“Chuyện này....... thế còn đại ca...” Nghe chị dâu được không? Hay là nghe đại ca? Điền Giản rối rắm..............
“Đừng quan tâm cậu ấy! Tôi nói không hủy là không hủy! Có tôi ở đây!” Cô nói.
“Tôi hiểu rồi!” Điền Giản đang nghiêm túc liền cười hắc hắc, thấy bản thân thực sự kém cỏi, vấn đề này còn phải rối rắm sao? Nhất định là nghe chị dâu rồi!
Nghe xong điện thoại, Diệp Thanh Hòa liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Phó Chân Ngôn trở lại, cầm theo rất nhiều loại hoa quả, cũng không biết làm thế nào anh đã rửa hết toàn bộ, gọt cắt thành miếng, xếp ngay ngắn, trên mỗi miếng còn cắm sẵn một chiếc tăm nhỏ.
“Muốn ăn loại nào?” Anh giơ cả hộp lên.
Cô lắc đầu, nói với anh: “Điền Giản vừa gọi điện đến nói chuyện cắt băng khánh thành của ngày mai.”
Anh sửng sốt, biết cô vừa nhận điện thoại: “Tên tiểu tử đáng ghét này, một chút việc nhỏ cũng làm không xong! Còn cô cũng không cần phải vội, tôi đều đã thu xếp ổn thỏa!”
“Thu xếp ổn thỏa? Hủy bỏ mà coi là thu xếp sao?” Cô hỏi lại anh, “Tôi đã nói với Điền Giản rồi, không được hủy, cứ tiếp tục tiến hành!”
“Ai bắt cô nhúng tay vào?” Có vẻ như anh tức giận, mở hộp ra, cầm lấy một que tăm, đưa đến trước mặt cô, “Nhiệm vụ của một người bệnh nhân là dưỡng bệnh cho tốt! Ăn cái này cho bổ! Ốm đau như cô còn muốn quản chuyện gì nữa đây?”
Cô mím môi, kiên định nhìn anh, không chịu ăn.
Có vẻ như cô cũng đã quên giờ phút này mình không đeo kính mắt, hoàn toàn không có ý thức được đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm anh khiến trong lòng anh có biết bao nhiêu là rung động.
Anh bị nhuệ khí của cô thuyết phục, cuối cùng dịu dàng nói: “Cô cô, tôi đã nói rồi, trong lễ cắt băng khánh thành của tôi, cô là người quan trọng nhất, những người khác không có cũng được, chỉ có cô là phải có mặt, chúng ta chờ cô khỏi bệnh rồi chọn ngày khác, trì hoãn vài ngày không phải chuyện gì to tát! Lại đây, ăn đi.”
“Tôi có thể đi!” Cô thốt ra, sau khi nói xong tự thấy giật mình. Đây không phải cô, không phải cô lạnh nhạt và yên lặng của mọi ngày, một Diệp Thanh Hòa không quan tâm chuyện không đâu!